CHƯƠNG 001: LỜI TỰA
Hoàng hôn như một bức tranh, là thời khắc đẹp nhất của một ngày.
Thành phố h, trong một quán cafe gần Quốc Mạo Đại Hạ, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng trầm bổng, sẽ không làm ảnh hưởng đến khách đang bàn việc chính.
Quán cafe này, Tần Tô rất quen, cô đều đưa phần lớn khách hàng của công ty đến đây để nói chuyện, môi trường và phục vụ ở đây đều rất chuyên nghiệp.
Chỉ là.........
Tần Tô đẩy tách cafe trước mặt dịch sang bên một chút, cầm cốc nước lọc bên cạnh lên, khi gần đặt lên miệng, liền đi thẳng vào vấn đề, “ Quý tiểu thư, tôi tìm cô đến, muốn nói về chuyện hôn sự của tôi và Tư Đồ Thận.”
Đối diện với Quý Vũ Đồng mặc trên người chiếc váy liền màu tím, khuôn mặt thanh thoát, đôi lông mi dài khẽ run lên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hơi thở căng thẳng.
“ Tần tiểu thư, rất xin lỗi.....” Quý Vũ Đồng sau khi nghe xong, sắc mặt trắng bệch, cô gắng giữ giọng nói ổn định, “ Tôi tin Thận đã nói rất rõ ràng với cô rồi, anh ấy, anh ấy sẽ không kết hôn với cô nữa......”
Rất xin lỗi, Tần Tô, tôi không thể lấy cô.
Không sai, ba tiếng trước, Tư Đồ Thận đã nói với cô trong điện thoại như thế, từng từ từng chữ chắc như đinh đóng cột, giống con người anh, không dài dòng dây dưa.
Lúc đó trong đầu Tần Tô giống như bị tưới đẫm nước tương, đầu óc hỗn loạn, vô tri vô thức......
“ Hôn lễ một tuần sau, 100 bàn tiệc rượu, hơn 1000 người đến tham dự hôn lễ, cô định để Tư Đồ Thận làm thế nào?” Tần Tô đặt cốc nước lọc xuống, dịu dàng hòa nhã hỏi.
“ Thận nói những việc này anh ấy sẽ sắp xếp, sẽ thông báo đến tất cả bạn vè thân thiết và quan khách.....” Đối với thần thái điềm tĩnh của cô, Quý Vũ Đồng càng thêm bứt rứt bất an, thậm chí mở miệng cầu xin cô, “ Tần tiểu thư, chúng tôi đã yêu nhau tám năm, lần này mới có thể ở bên cạnh nhau, hai chúng tôi đều không muốn bỏ lỡ, cầu xin cô, tác thành cho chúng tôi nhé!”
Tần Tô cụp mắt, im lặng không nói gì.
Khi đối phương nghĩ rằng cô đã bị dao động, cô chầm chậm ngước mắt nói: “ nhà họ Tần và nhà Tư Đồ hợp tác vô số dự án, tiền mặt liên quan đến trên trăm triệu tệ, cuộc hôn nhân này rất phức tạp, nó liên quan đến rất nhiều việc kinh doanh lớn, dù cho Tư Đồ bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc có thể gánh vác được, nhưng nhà Tư Đồ thì sao?”
“ Không muốn bỏ lỡ sao? Được thôi, có lẽ trong mắt cô, tình yêu của cô rất quan trọng, nhưng trong mắt tôi, cô đang hủy hoại hạnh phúc và hòa thuận của hai gia đình! Xin lỗi, tôi không muốn châm biếm cô, tôi chỉ là đang nói lại sự thật, hơn nữa.......”
Trên mặt Quý Vũ Đồng đã không còn chút sắc máu, bàn tay đặt trên bàn đã run rẩy cả lên, đã không còn biết nói gì nữa.
Thấy thế, Tần Tô cố kiềm chế bực bội trong lòng, nói một câu cuối cùng, “ Tôi có thai rồi.”
Đúng, cô có thai rồi.
Đứa trẻ đã được tám tuần, rất khỏe mạnh, cô còn chưa kịp nói cho Tư Đồ Thận biết tin vui này, anh đã tàn nhẫn tuyên bố, anh tìm được tình yêu bao năm mất đi, anh không thể cưới cô.
Đôi mắt đỏ của Quý Vũ Đồng khủng hoảng nhìn cô, còn cô đưa tờ giấy xét nghiệm, cả người đã như chiếc lá rụng trong gió mùa thu, toàn thân run rẩy, mắt ầng ậng nước.
Bệnh viện.
Tần Tô sau khi nhận được tin tức, lái xe lao đến, chìa khóa xe còn không kịp rút, đã lao ngay vào phòng theo dõi bệnh nặng.
Hai vợ chồng Tư Đồ tuổi đã cao, còn cả các thím phụng dưỡng nhà Tư Đồ nhiều năm, những người có liên quan đều đứng ở đó, khuôn mặt rầu rĩ lo âu.
“ Tô Tô đến rồi, đừng lo lắng, bà nội đã qua cơn nguy kịch, chỉ là tình hình không được tốt lắm.” Phu nhân Tư Đồ bước đến cầm tay cô, cất giọng an ủi.
Tần Tô há miệng còn chưa kịp phát ra tiếng, đã bị một bóng người đột nhiên từ trong phòng giám hộ đi ra khiến cô không nói nổi.
Tư Đồ Thận mặc một chiếc áo choàng sát trùng, vẫn toát lên vờ vai rộng và chiếc eo nhỏ của anh, anh không phải mỹ nam soái ca truyền thống, nhưng ngũ quan sâu rộng, các nét rõ ràng, chỉ là lúc này khuôn mặt có chút nhăn nhó.
“ Tần Tô, rốt cuộc cô nói gì với Vũ Đồng, để cô ấy một đêm biến mất không gặp! Cô lại nói gì với bà nội tôi, khiến bà lấy mạng sống ra ép tôi lấy cô bằng được?”
“......” Tần Tô không biết ứng đối thế nào.
Nói cái gì chứ? Khi cô cầm tờ kết quả xét nghiệm đến, đầy háo hức muốn nói cho anh, cô mang thai rồi, nhưng bây giờ......
Người đàn ông cười khẩy, đôi mắt sáng sắc lẹm như lưỡi dao, “ Được, chúc mừng cô, cô thắng lợi rồi! một tiếng sau, cầm theo chứng minh thư của cô, gặp nhau ở cục dân chính, không gặp không về! Cô đã hài lòng chưa?”
Vợ chồng Tư Đồ tức sắp ngất đi, Tư Đồ Thận bực tức xé tan chiếc áo choàng trên người, bước nhanh rời đi, mỗi bước chân như dồn nén cơn tức giận xuống.
Cô đúng là thắng rồi, nhưng lại không có chút cảm giác hân hoan thắng lợi nào.
Nhìn theo bóng dáng đó dần mất hút, tay Tần Tô chầm chậm đặt lên phần bụng vẫn còn phẳng, khóe miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Lúc đó cô cho rằng, chỉ cần dần dần, mình sẽ là ngày tháng tươi đẹp nhất của anh ấy.