"Mẹ"
Lâm Dương đến bệnh viện, thấy mẹ mình đã tỉnh, mọi tức giận khi ở nhà họ Liễu lúc trước ngay lập tức biến mất, tâm trạng trở lại bình thường.
Anh dùng Thiên Y Đạo Pháp, cẩn thận kiểm tra Vương Hồng.
Sau khi kiểm tra, anh phát hiện tình hình của bà ấy tốt hơn hôm qua rất nhiều nên nhất thời cảm thấy hoàn toàn yên tâm, cười nói: "Đây là cháo mà con vừa mua ở Nhà hàng Phúc Khí, bác sĩ đã dặn rồi, hiện giờ mẹ chỉ có thể ăn mấy món dễ tiêu hóa, để con bón cho mẹ"
Vẻ mặt Vương Hồng tràn đầy yêu thương: "Lâm Dương, mẹ nghe nói ngày nào con cũng tới đây chăm sóc cho mẹ, còn chuyện nghiệp hơn cả điều dưỡng, thật sự đã khiến con phải vất vả rồi"
Hai mũi Lâm Dương cảm thấy chua xót.
Quả thật vẫn là mẹ mình tốt, người phụ nữ tên Thẩm Tú Phương kia chỉ biết sai bảo anh như một con trâu con bò.
Anh bón từng miếng cháo cho Vương Hồng, sau đó xoa bóp chân tay cho bà.
Nằm hơn nửa năm nên cơ thịt của Vương Hồng cũng hơi bị teo lại.
Nhưng cách mà Lâm Dương xoa bóp cho bà rất đặc biệt, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của chân nguyên công pháp không tên.
Vì thế anh tin, không tới ba ngày, mẹ của anh có thể xuống giường, đi lại vui vẻ như người bình thường.
"Thần y Diêu, chào cô!"
Vương Hồng chợt lên tiếng chào.
Lâm Dương quay đầu lại, là Diêu Mộc Nhã đến.
Cô nhìn Lâm Dương xoa bóp cho Vương Hồng, ánh mắt rất kỳ lạ, nói: "Cách anh xoa bóp thật đặc biệt, đây cũng là do anh học ở trên mạng sao?"
"Ừm, đúng vậy"
"Anh tiếp tục xoa bóp đi"
Thật ra, Diêu Mộc Nhã cảm thấy Lâm Dương căn bản đang làm việc một cách vô ích, nhẹ không nhẹ, nặng không nặng, cũng không xoa bóp đúng huyệt, giống như đang chơi đùa vậy.
Nhưng cô ấy nào biết, Lâm Dương đang dùng chân khí, khơi thông các mạch máu trong cơ thể Vương Hồng.
Sau đó, anh lại dùng khí châm để chữa trị, không thể dùng lực quá mạnh, nếu không sẽ làm tổn thương kinh mạch.
Diêu Mộc Nhã lắc đầu, thầm nghĩ: Lần này, ông nội muốn gặp anh ấy, muốn hỏi về cái gì mà Mười ba châm Quỷ Môn, sợ rằng ông ấy sẽ phải thất vọng, rõ ràng anh ấy không hiểu y thuật.
Sau khi được xoa bóp xong, Vương Hồng nói: "Lâm Dương, được con xoa bóp một hồi, mẹ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, có lẽ sẽ đi lại được nhanh thôi"
Lâm Dương gật đầu, cười nói: "Mẹ yên tâm, ba ngày sau là mẹ có thể chạy bộ được rồi"
Diêu Mộc Nhã suýt nữa đã bật cười nhưng cô ấy không nói thẳng ra.
Ở cửa bệnh viện, Diêu Mộc Nhã lấy khóa xe ra, nhấn một cái.
Đèn trước của một chiếc xe BMW X5 màu đỏ sáng lên.
"Lên xe đi"
"Chúng ta đi đâu?"
Lâm Dương ngồi lên xe, không nhịn được hỏi.
Đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra Diêu Đức Bảng tìm anh để làm gì? "Dược Chi Lâm"
Lâm Dương biết, Dược Chi Lâm là phòng khám bệnh Đông y do thân y Thanh Châu Diêu Đức Bằng mở ra.
Ở phòng khám này, ngoài Diêu Đức Bằng đích thân khám bệnh thì còn có rất nhiều bác sĩ Đông y cao tuổi làm ở đây.
Ở Thanh Châu, rất nhiều người không tới khám bệnh ở các bệnh viện lớn mà thường xuyên tới khám ở đây, thậm chí còn có rất nhiều bệnh nhân ở tỉnh khác cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng của ông mà không quản ngàn dặm xa xôi, tới đây khám bệnh.
Chiếc xe nhanh chóng đi tới Dược Chi Lâm.
Lâm Dương vẫn luôn đi theo sau Diêu Mộc Nhã, ánh mắt lơ đãng nhìn cô ấy từ phía sau.
Vóc người Diêu Mộc Nhã cao gây, có lẽ cao một mét bảy, đường cong rất đẹp, vòng ba vô cùng nổi bật, lúc bước đi dáng người thướt tha, duyên dáng, khiến anh nhìn cũng thấy chói mắt.
Đúng lúc này, Diêu Mộc Nhã bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Thế nào? Hả?"
Vừa rồi, Lâm Dương chỉ mải nhìn ngắm bóng lưng của cô ấy, không nghe rõ trước đó cô ấy đang nói cái gì, theo bản năng bật thốt lên: "Thật xinh đẹp"
Diêu Mộc Nhã mơ hồ.
Lúc này cô mới phát hiện ra, anh chàng này còn đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Cô biết trên người mình có vài chỗ hơi đặc biệt, bà nội cũng thường nói với cô như vậy.
Nhưng bị một người đàn ông khen như thế, sao cô chịu được? "Anh...
Vô liêm sỉ!"
Cô xoạt xoạt xoạt, tiến lên hai bước, sau đó lại quay người lại nói với Lâm Dương: "Anh đi phía trước đi"
Lâm Dương thật sự muốn tát mình một cái, đúng là đầu óc của mình mụ mị rồi, nói gì không nói lại đi nói chăm sóc tốt, liên quan gì đến mày chứ? Theo chỉ dẫn của Diêu Mộc Nhã, hai người đi tới trước cửa một phòng khám bệnh.
Không ngờ anh lại thấy Thẩm Tú Phương ở đây.