Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 32




Diêu Mộc Nhã bị đánh còn đang ngỡ ngàng.

Khuôn mặt nóng bừng.

Nhưng càng tồi tệ hơn chính là, lời Thẩm Tú Phương mắng chửi quá khó nghe, cô là một bác sĩ, vốn trong sạch và vô tội, sao có thể chịu được oan uống như vậy? Hết lần này tới lần khác, Thẩm Tú Phương nhắc đi nhắc lại bằng giọng rất lớn, làm cho không ít y tá và người nhà bệnh nhân khác gần đó bị thu hút sự chú ý mà bủa vây đến xem.

Diêu Mộc Nhã giận dữ nói: "Thưa bà, chú ý lời nói và hành động của bà, đừng tùy tiện ngậm máu phun người"

Thẩm Tú Phương là ai? Đó là loại tính khí khó trời sinh giống chó, đã cắn rồi nhất định không buông.

Lúc này lại một cái tát quạt qua, Diêu Mộc Nhã né tránh không kịp, lại bị đánh trúng.

Bà ta cũng hét lên: "Chú ý cái khỉ gió, những gì đã xảy ra với lời nói và hành động của tôi có gì sai? Cô cứ hỏi người khác, chính xác thì ai có vấn đề với lời nói và hành động của mình chứ? Tiện nhân như cô ở chỗ này quyến rũ chồng của người khác, trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, sao cô vẫn còn có mặt mũi nói? Cô đã có mặt mũi làm tiện nhân, sao lại không có mặt mũi thừa nhận chứ? Tôi đều thấy cả đấy, đây là cái gì, trên quần áo đều là nước miếng, chỉ thiếu đường không cởi hết..."

Lập tức, mọi người chỉ trỏ.

Diêu Mộc Nhã sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch, tức giận muốn thổ huyết.

Lâm Dương vừa rồi đầu óc có chút mơ hồ, lúc này phản ứng lại, vội vàng đi kéo Thẩm Tú Phương ra.

"Mẹ, mẹ đừng oan uổng thần y Diêu, chúng con không có gì cả, là con...

do quá đau lòng nên đã ôm cô ấy"

"Cậu đang đau lòng và ôm cô ấy? Vậy nếu cậu lại đau lòng hơn một chút, có phải cậu muốn ôm cô ta lên giường luôn không?"

Thẩm Tú Phương nói, bỗng nhiên nhìn thấy Diêu Mộc Nhã đeo Khuynh Thành Chi Luyến.

Lúc này vẻ mặt lại thay đổi: "Còn nói không có gian tình, trên cổ cô đang đeo cái gì? Hôm qua cậu còn lừa tôi nói, Khuynh Thành Chi Luyến tặng cô bé năm tuổi, vậy đó là cái gì? Cô ta có phải là một cô bé năm tuổi không? Cậu đúng là đồ cặn bã, ăn nhà tôi, sống trong nhà tôi, lấy con gái của tôi, vẫn còn ở bên ngoài nuôi một người phụ nữ, cậu có phải là một người đàn ông không?"

Lâm Dương bây giờ nào có tâm tình cãi nhau với bà, mắt anh đỏ ngầu hét to: "Bà đừng làm loạn nữa, được không? Mẹ tôi sắp chết, bà ấy sắp chết, bà có biết không?"

Nói xong, rồi lại vì đau lòng mà ứa nước mắt.

Thẩm Tú Phương nhìn Vương Hồng, nhưng không hê có chút động tình nào, bà ta hừ lạnh nói: "Chết cũng tốt, dù sao hiện tại sống hay chết cũng không khác gì nhau."

"Bà đang nói về cái gì? Bà có dám nói lại lần nữa không?"

"Lại nói lại chuyện gì vậy? Tôi nói mẹ cậu chết thì tốt, chết thì không cần phải liên lụy đến nhà chúng tôi nữa"

"Bốp!"

Lâm Dương tức giận bất ngờ tát một cái tát lên mặt Thẩm Tú Phương.

Lúc này, bất ngờ làm Thẩm Tú Phương sợ ngây người.

Ngay sau khoảnh khắc đó, phản ứng của bà ta đùng một cái như quả bom bị nổ tung, nhảy dựng lên đánh nhau với Lâm Dương: "Tên khốn súc sinh, cậu lại dám đánh mẹ vợ? Cậu muốn bị trời đánh sấm sét trúng người sao, tôi cho cậu biết! Ly hôn, chờ con gái tôi trở về, cậu lập tức ly hôn cho tôi, nhà tôi không thể chịu đựng được loại người lang sói như cậu, mau cút khỏi nhà tôi"

Bà không ngừng cào cấu trên người Lâm Dương làm ra vô số vết máu nhỏ.

Lâm Dương tức giận bừng bừng, một tay ép bà ta vào tường, hung hăng đấm một quyền.

"Bùm...!"

Thẩm Tú Phương hoảng sợ hét to.

Sau đó mới phát hiện một quyên này của Lâm Dương đấm thẳng vào vách tường.

Bà ta dùng lực đẩy Lâm Dương ra, vội vã co chân bỏ chạy.

Trên nắm đấm của Lâm Dương máu tươi nhanh chóng thẩm thấu ra.

Nhưng dường như anh không cảm giác được sự đau đớn từ bàn tay đó.

Mà là biểu cảm đau buồn quá sức trong tim, từ từ ngồi xuống đất.

Không ai chú ý, máu tươi từng chút từng chút thẩm thấu vào chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay Lâm Dương.

Trên chiếc nhẫn, sáng lên một vệt sáng yếu ớt.

Từng chút, len lỏi chui vào thân thể Lâm Dương.

"Aáá.."

Lâm Dương cảm giác đầu đau nhức.

Anh ta kêu to một tiếng, một giây sau, liên ngất xỈu đi.

"Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?"

"Có phải thương tâm quá độ mà bị ngất đi không?"

"Haizz, thật là đáng thương quá, Lâm Dương người này là đứa con rất có hiếu!"

Mọi người vây quanh xem xét, nhao nhao bàn luận, vẻ mặt thương cảm không đành lòng, bọn họ đều quen biết Lâm Dương, biết anh là kiểu người như thế nào.

Về phần Thẩm Tú Phương vừa rồi dùng những từ ngữ chua ngoa, chỉ trích hai người, căn bản không có ai tin tưởng.

"Lâm Dương, Lâm Dương?"

Diêu Mộc Nhã vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Lâm Dương, phát hiện anh ta không nhúc nhích, vội vàng yêu câu cho mọi người đang bủa vây xem mau tản ra, để lại khoảng rộng trống trải cho thoáng khí, sau đó cùng mấy y tá, cùng nhau đưa anh ta lên giường.

Một y tá hỏi: "Thân y Diêu, chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?"

"

Diêu Mộc Nhã nói: "Có thể do quá đột ngột không thể chấp nhận sự thật, để cho anh ta nghỉ ngơi một chút đi!"

Lúc này Lâm Dương.

Trong khoảnh khắc mơ mơ màng màng, ý thức phảng phất tiến vào một không gian kỳ dị nào đó, sau đó nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo, người kia ở bên tai nói chuyện với anh...

"Lão phu là Thiên Y Thượng Thần Lâm Thiên, là lão tổ tông của con"

"Cái gì?"

Thiên Y Thượng Thân gì, người, rốt cuộc là ai? Lão tổ tông là sao? Lâm Dương kinh hãi.

"Con đang đeo nhẫn Hắc Long trên tay, trên người đang chảy là huyết mạch của ta, không phải lão tổ tông thì là cái gì? Giọng nói đó tiếp tục nói: "Nhẫn Hắc Long là vật báu gia truyền mà ta để lại cho con cháu hậu nhân, hôm nay phải có máu tươi của con, chính là cơ duyên của con đã khơi dậy, ta ban cho con Thiên Y Đạo Pháp, một dòng thần khí, để con được thừa kế từ ta, phổ độ chúng sinh..

"Hả? Đạo pháp gì?"

Lâm Dương hoang mang vô cùng, vẫn mơ hồ, mà đúng lúc này, một luồng khí tin tức khổng lồ vọt tới xâm nhập vào trong đầu, còn có một luồng sức lực mãnh liệt làm chấn động toàn thân, Lâm Dương phảng phất cảm giác mơ màng như đang ở trong biển cả nổi bồng bềnh.

Cho đến khi trong đầu truyền đến một cơn đau đớn kịch độ.

Anh mới kêu to một tiếng, bàng hoàng choàng tỉnh lại.

Anh dùng tay vỗ vỗ rồi cọ xát đầu của mình và nhận ra rằng bản thân đã có một giấc mơ kỳ lạ chính ngay bây giờ.

Nhưng bỗng nhiên, anh phát hiện trong đầu thật sự có một bộ Thiên Y Đạo Pháp.

"Mẹ kiếp, chẳng lẽ là thật sao? Lâm Dương trợn mắt há hốc mồm.

"Đúng rồi, người kia nói cái gì nhẫn Hắc Long? "Chẳng lẽ là, lúc trước bố để lại cho mình cái nhãn kia?"

Anh vội vã nhìn vào chiếc nhẫn và thấy rằng chiếc nhẫn đã bị vỡ thành bột.