Lâm Dương tắm xong, ngồi trên giường.
Trong tay cầm một hộp quà, chính là hộp mà trước đó Trình Bảo Khôi trước khi đi tặng cho anh, tới bây giờ vẫn chưa mở ra, không biết bên trong là cái gì.
“Không phải là đồng hồ đeo tay đấy chứ?”
Lâm Dương lẩm bẩm một mình rằng, anh ấy đối với đồng hồ đeo tay không có một chút hứng thú nào, đeo trên tay cảm thấy quá rườm rà.
Vừa mới mở ra, một cảm giác xanh mát đập vào mắt.
Không phải là đồng hồ đeo tay, mà là một miếng ngọc bích xanh biếc.
Lâm Dương từng là một người giàu có ngậm thìa vàng, nhìn thấy ngọc bích rất nhiều lần, vừa nhìn thoáng qua đã có thể thấy khối ngọc bích trước mặt rất có giá trị, nó to bằng nắm tay trẻ con, là một tác phẩm điêu khắc hình một con kỳ lân.
Cầm trên tay điêu khắc bằng ngọc bích, có một cảm giác vô cùng thoải mái.
Giây tiếp theo, anh đã bị kinh ngạc.
Anh cảm thấy bên trong viên ngọc, rõ ràng có một năng lượng linh động.
“Đây là cái gì?”
“Lẽ nào là… linh khí?”
Thiên Y Đạo Pháp là một loại phương pháp tu luyện võ công y thuật nhập đạo, đủ các thứ hỗn tạp, trong đó có giải thích, tu luyện công pháp Vô Danh, chủ yếu dựa vào việc hấp thụ linh khí của trời đất và các loại năng lượng linh tính của các trạng thái tồn tại giữa trời và đất, để đạt được sự gia tăng trong tu luyện cá nhân.
Trước đây, anh có được thần khí của tổ tông, mới không cần bổ sung linh khí trời đất, đã có thể nhanh chóng tu luyện, nhưng nếu như có sự trợ giúp của năng lượng linh khí, thì sẽ thành công gấp đôi.
Lâm Dương kinh ngạc.
Sau đó, hít một hơi thật mạnh vào con kỳ lân ngọc bích, chuyển vận công pháp không tên, từ trong đó phát ra một linh khí, đi vào cơ thể anh ấy, trong chốc lát, trong cơ thể anh thực sự dao động nhanh chóng, giống như cá bơi trên sống nhìn thấy thức ăn.
Vô cùng thoải mái.
“Linh khí, quả thực là linh khí, thật sảng khoái!”
“Lại hít!”
Lâm Dương ngồi trên giường, liên lục hít linh khí trong ngọc bích, sau nửa giờ đồng hồ, toàn bộ linh khí bên trong rốt cuộc cũng bị hấp thụ hết.
Cũng trong lúc này, cơ thể của anh phát ra một tiếng “ầm”, công pháp không tên lại lần nữa đột phá, tiến vào giai đoạn thứ ba.
“Linh khí thật lợi hại, linh khí, thật sự càng nhiều càng tốt!”
Lâm Dương lại nhìn con kỳ lân ngọc bích kia, vừa rồi nó vẫn còn xanh biếc, đẹp đẽ tràn đầy sức sống, bây giờ màu xanh lục bên trong đã biến mất gần hết, trông giống như một con kỳ lân bằng ngọc bình thường.
Ngày hôm sau.
Biệt thự nhà họ Liễu.
Liễu Ngọc Tuyết đã đi làm từ sớm, Liễu Ngọc Thanh cũng đến trường đi học, những Thầm Tú Phương ngủ một giấc đến tận mười hai giờ.
Vì sao?
Bởi vì tấm chi phiếu bảy mươi tỷ mà Lâm Dương đưa cho, khiến bà ta phấn khích đến nỗi không ngủ được, mặc dù ba mẹ con bọn họ sống trong biệt thự, nhưng đều dựa vào tiền lương của Liễu Ngọc Tuyết, mặc dù trước đây cô ấy là giám đốc chi nhánh công ty ở Thành Nam, nhưng hầu hết số tiền kiếm được đều cho nhà họ Liễu, cho nên số tiền gửi tiết kiệm trong tay không nhiều.
Gần một tỷ đã quá nhiều rồi.
Đột nhiên nhìn thấy tấm ngân phiếu bảy mươi tỷ, đương nhiên phấn khích, mãi đến bốn giờ đêm, mới chịu không được nữa, ngủ thiếp đi, hơn nữa, tấm chi phiếu kia còn được cất dưới gối của bà ấy, vì sợ bị Liễu Ngọc Tuyết lấy đi trả cho Lâm Dương.
Vừa tỉnh dậy, bà ta đã tìm chi phiếu.
May quá, vẫn còn.
Chỉ là không biết tại sao, bị gấp vài lần, có thể là do lúc ngủ không cẩn thận gây ra.
Thẩm Tú Phương cũng không quan tâm, phấn khích đến nỗi ngay cả bữa sáng cũng không ăn, lập tức đem tờ chi phiếu đến ngân hàng đổi.
Thật tình cờ, ở ngân hàng còn gặp bà Vương hàng xóm.
Con gái của bà Vương, gần đây tìm thấy một đối tượng như ý, là giám đốc của một công ty, cho nên gần đây mỗi lần bà Vương gặp Thẩm Tú Phương đều cùng bà ta khoe khoang con rể của mình tốt như thế nào, hiếm có trên đời, lại nói về con rể Lâm Dương của Thẩm Tú Phương, vẻ mặt bà ta luôn tỏ vẻ khinh thường.
Mỗi lần, Thẩm Tú Phương đều tức giận đến chết đi sống lại, sau đó về nhà đều không dùng vẻ mặt hòa nhã với Lâm Dương. . Truyện Cung Đấu
Hôm nay, bà Vương lại khoe khoang, con rể cho bà ta bảy trăm triệu để tiêu, để bà ta lúc rảnh rỗi đi mua sắm, chăm sóc sắc đẹp.