Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 11




Sau khi Tân Tống Duy nhìn rõ người đàn ông đang đứng ở phía sau, sắc mặt điên xuồng thay đổi.

Người này chính là người đứng đầu Vạn Lý, vua của thể giới ngâm, ông Mã, Mã Trân Phong.

Anh ta thế mà lại mắng ông ta? Còn không phải muốn đi chết à? Anh ta ngây ra một lúc, giây sau đã nhanh chóng tươi cười xin lỗi: "Ông Mã, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết là ông tới! ông đại nhân đại lượng, người đại lượng thì không để tâm lỗi lầm của kẻ tiểu nhân này, cứ coi những lời tôi nói là đánh cái rắm đi! À, tôi chính là Tân Tống Duy, là người mà ông đã gọi tới, xin hỏi ông Mã, có phải ông muốn chia sẻ bớt gánh nặng cho tôi, đề bạt tôi làm giám đốc không ạ? Tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt"

Sắc mặt Mã Trần Phong âm trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng.

Nhàn nhạt nói: "Vào trước đi rồi nói!"

Tân Tống Duy Thấy Mã Trân Phong không hề tức giận trong lòng càng vui vẻ.

Tùy răng sắc mặt của ông Mã không được tốt lắm, hình như còn rất hung dữ, nhưng anh ta đoán chắc chắn là hung dữ với tên Lâm Dương ở bên cạnh này.

Thằng ngốc này sắp không xong rồi, hahal Mã Trân Phong nói với người đàn ông đứng canh cửa kia: "Cậu đưa anh ta đến Hình Đường"

Người canh cửa giật mình, anh ta có chút kinh ngạc.

Nhưng vẫn rất tôn kính gật đầu vâng lệnh.

Lúc này Mã Trân Phong mới cung kính nhìn sang Lâm Dương: "Cậu chủ!"

Thanh âm không lớn nhưng người canh cửa thần là một người học võ, mắt tinh tai thính, vừa hay nghe thấy tiếng xưng hô của Mã Trân Phong với Lâm Dương, trong nháy mắt, cả người cứng đờ, suýt chút nữa thì bước chân cũng đi chệch ra.

Cậu chủ? Là cậu chủ nào? Là vị nào có thể khiến ông Mã cung kính mà gọi cậu chủ thế nảy, người này chắc chắn thân phận không đơn giản! Nghĩ đến vừa nãy mình còn muốn người thanh niên này quỳ xuống xin lỗi, lòng anh ta ớn lạnh.

Xong rồi.

Ngày này năm sau không phải chính là ngày giỗ của mình đấy chứ? Dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra, cái tên nhóc Tần Tống Duy trước mặt này, xong đời rồi.

Nực cười nhất là.

Bản thân anh ta không hề hay biết, vẫn dương dương đắc ý như cũ, còn mở miệng nói: "Người anh em, xưng hô thế nào đây? Làm quen một chút nhé, tôi là Tân Tống Duy, chủ tịch Tân Giang của Thái Hồng Thành là chú của tôi! Ôi, không ngờ rằng hôm nay ông Mã đích thân gọi tôi đến, xem ra tôi đã lọt vào mắt xanh của ông Mã rôi, sau này có thế thường xuyên sẽ đến nơi này."

Người gác cửa không nói gì chỉ âm thầm cười lạnh.

Thường xuyên đến nơi này? Hôm nay thôi, anh có thể sống mà ra khỏi đây không mới mà vấn đề đó! Tần Tống Duy tiếp tục nói: "Anh có biết tên ngu ở ngoài cửa kia là ai không? Là con trai chủ tịch cũ của tập đoàn Lâm Thị đấy, bây giờ ấy mà, chỉ là một kẻ lang thang dựa dẫm vào đàn bà kiếm ăn, cưới nhau được gần một năm mà vợ vẫn còn là gái còn trinh, giờ thì hay rồi, vợ sắp bị em họ giật mất luôn rồi, anh nói xem có buôn cười hay không?"

Người gác cửa im lặng không tiếng động.

Tân Tống Duy khẽ khịt mũi hai tiếng, sau đó cũng lười nói tiếp, trong lòng thâm rủa, lại thêm một thằng ngu nữa, không có mắt nhìn tý nào, nói chuyện với anh ta là xem trọng anh ta, ông đây có chú chống lưng, rất nhanh thôi sẽ là cấp cao trong Vạn Lý rồi, đến lúc đó thì chỉ cần một ánh mắt của tôi thôi cũng đủ gi ết chết anh ta rôi.

Rất nhanh đã đến Hình Đường.

Tần Tống Duy nhìn thấy có một người đang quỳ trên mặt đất.

"Haha, tên nhóc này là ai thế? Sao lại phải quỳ ở đây?"

"Đưa tôi đến đây, chẳng lẽ là muốn tôi ra tay đánh.."

Lời chưa nói hết anh ta đã nhìn thấy người kia quay đầu lại, bị dọa cho ngu cả người: "Chú, tại sao chú lại...chú, chú quỳ ở đây làm gì thế?"

Hóa ra người này chính là chủ tịch của Thái Hồng Thành, Tần Giang.

Cùng ký hợp đồng hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Liễu Thị chính là Thánh Hồng Thành.

"Nghiệp chướng!"

Tần Giang nhìn thấy Tân Tống Duy liên lập tức phẫn nộ, giây sau đã nhảy phát lên, tát anh thật mạnh đến ong cả tai.

Cái tát này dùng lực rất mạnh.

Mũi của Tân Tống Duy lập tức đau nhức, máu tươi chảy dài.

Anh ta bị đánh đến phát ngu rồi: "Chú, tại sao chú lại đánh cháu?"

"Ông đây phải đánh chết mày!"

Tần Giang lại lao tới, lần này nhấc chân đạp anh ta.

Đúng vào lúc này, Lâm Dương và Mã Trân Phong cùng nhau đi vào Hình Đường.

"Quỳ xuống!"

"Nhanh quỳ xuống cho cậu chủ Lâm Dương, dập đầu xin lỗi, tự tay tát tai!"

Tân Giang hung hăng đá vào người Tần Tống Duy, suýt chút nữa bẻ gãy thắt lưng của anh ta.

Tần Tống Duy nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Dương, đầu óc nhất thời như bị nhúng nước, anh ta chỉ vào Lâm Dương lớn tiếng nói: "Chú ơi, có phải chú điện rồi không, chú vô duyên vô cớ đánh cháu thì thôi đi, chú còn muốn cháu dập đầu xin lỗi một thằng chó này nữa? Chú có biết nó là ai không? Nó chính là thằng bất lực, là thứ đến phân chó cũng không bằng, nó mà quỳ trước mặt cháu thì cháu còn cảm thấy buồn nôn đấy"

Sắc mặt Lâm Dương không đổi.

Loại lời nói lăng mạ thế này Thẩm Tú Phương thường xuyên treo trên miệng nói cho anh nghe suốt trong mười tháng rồi, nghe quen rồi cũng miễn dịch.

Mã Trân Phong thì lại lộ ra sát khí, hừ lạnh một tiếng: "Tân Giang, đứa cháu ngoan mà ông dạy ra đấy!"

Lờ này được vừa nói ra.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên đông cứng lại.

Trái tim Tân Giang như thắt lại sau đó ông ta vội ra quyết định.

"Ông Mã, là tôi dạy dỗ không nghiêm, cái tên nghiệt súc này tôi sẽ đích thân xử lý!"

"Cái gì?"

Tân Tống Duy vừa nghe vậy, bị dọa cho ngu luôn.

Anh ta nghe ra, ý nghĩa của xử lý thật ra là muốn gi ết chết anh ta.

Nhưng mà...

Anh ta lại gào lên: "Chú, chú...chú điên rồi, cháu là đứa cháu duy nhất của chú đây!"

Tần Giang thở dài, vừa nãy ông ta ra tay đánh mạnh Tần Tống Duy như vậy thật ra cũng là vì muốn bảo vệ anh ta, tha cho anh ta một mạng, nhưng ông ta nào biết được, tên khốn nạn này còn hồ đồ ngoan cố, còn tiếp tục muốn tìm chất...ông ta cũng không còn cách nào khác.

"Nghiệt súc, cái mà mày tuyệt đối không nên chính là không được đắc tội với cậu chủ Lâm Dương, dám tơ tưởng đến vợ của cậu chủ Lâm, thế mà mày còn muốn vợ cậu ấy hầu hạ mày ba ngày, sao mày không đi chết luôn đi?"

"Hả?"

Tần Tống Duy kinh ngạc: "Nó...nó thì là cậu chủ Lâm gì chứ? Nó chỉ là một thằng phế vật thôi!"

Ông Mã cười lạnh: "Cậu ấy là bạn cũ của Mã Trần Phong tôi, tất cả người trong Vạn Lý đều thấy cậu ấy như thấy tôi, vậy ý của cậu là, Mã Trân Phong tôi chính là một thằng phế vật à?"

Tân Tống Duy kinh ngạc trợn tròn mắt, mồm há hốc, giống như con cá chết đuối.

Cuối cùng anh ta cũng biết mình sai ở đâu rồi! Đúng thật là mình muốn tìm cái chết mài Tân Tống Duy vội vàng quỳ xuống: "Không, không phải tôi, tôi chỉ là nhận ít tiên của người ta để phối hợp cùng diễn thôi, cậu chỉ Lâm Dương, không phải tôi thật sự muốn vợ anh hầu hạ tôi đâu"

Cái gì? Lâm Dương hơi đơ ra, trong đầu liên xuất hiện cái tên Lâm Vũ Hào.

Ánh mắt anh sắc như dao: "Nói, người đứng sau là ai?"

Bây giờ Tân Tống Duy đã sợ đến tè ra quân, nào dám dấu giếm cái gì nữa: "Là Lâm Vũ Hào, thằng khốn nạn đó nói chỉ cần tôi giúp anh ta làm việc này thì anh ta sẽ cho tôi một trăm năm mươi tỷ còn cho tôi thêm ba người đẹp nữa! Là tôi bị ma xui quỷ khiến, là tôi có mắt không tròng, tôi sẽ không bao giờ dám nữa, cậu chủ Lâm Dương, xin cậu tha cho tôi một mạng đi! Tồi xin thề, từ nay về sau tôi sẽ làm con chó bên chân cậu, nếu tôi làm trái lời thề này, thiên lôi đánh chết tôi!"

Sắc mặt Lâm Dương đầy ý giết người.

Quả nhiên chính là tên súc sinh đó.