Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 108




Thẩm Tú Phương lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nhìn về phía Lâm Dương: "Vậy thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là chiếu cố một lần thế thôi, dùng xong thì coi như hết. Huống hồ gì mẹ đây còn vô cùng nghi ngờ bất động sản Duy Chiến ký hợp đồng này là vì con đấy, tổng giám đốc Châu bên đấy thấy con xinh đẹp nên mới gật đầu, sau đó con thì muốn lập công cho cậu ta để mẹ nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa đúng không?"

"Mẹ thật sự là..."

Hết chỗ nói rồi!

Liễu Ngọc Tuyết chợt nhận ra mình không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với Thẩm Tú Phương được nữa nên đến kéo tay Lâm Dương, nói với anh: "Đi thôi, chúng ta trở về phòng thôi."

Thẩm Tú Phương quát lớn một tiếng: "Không được, cậu ta có tư cách gì vào phòng của con chứ?"

"Bởi vì anh ấy là chồng hợp pháp của con."

"Như thế cũng không được, mẹ không đồng ý, chỉ có một mình Trình Bảo Khôi của tập đoàn quốc tế Vũ Đăng mới được vào phòng con mà thôi, hiện giờ mẹ chỉ nhận một mình cậu ta làm con rể của mẹ.”

"Ha ha!"

Vẻ mặt Lâm Dương lạnh lùng hờ hững, ánh mắt vô cùng bình tĩnh dừng trên người Thẩm Tú Phương.

Anh vốn tưởng rằng mình giúp nhà vợ một việc lớn như vậy, mẹ vợ sẽ thay đổi cách nhìn về anh, nhưng không ngờ, sắc mặt của bà ta ngay lúc này còn khiến anh tổn thương hơn ngày trước nữa... hiện giờ cũng xem như bóc trần mọi việc, xem như ngả bài cả rồi! Nghĩ đến bản thân đã phải cố gắng chứng minh đến thế nào, thậm chí đã phải sợ hãi ra sao, từ đầu đến cuối trong lòng bà ta sẽ không bao giờ chấp nhận anh.

Đã như thế thì anh việc gì phải làm mấy chuyện thừa thãi nữa chứ?

Sắc mặt Liễu Ngọc Tuyết tái xanh, tức muốn nổ phổi.

Mẹ của cô lại có thể nó ra những lời thế này, về sau cô phải đối mặt với chồng mình như thế nào đây?

"Được thôi!"

Cô nắm chặt tay Lâm Dương: "Tôi không vào phòng nữa, được chưa? Từ hôm nay trở đi tôi dọn ra ngoài ở, hôm nay tôi sẽ ngủ chung phòng với Lâm Dương, ngủ cùng một cái giường lớn, hôm nay chúng tôi bổ sung lại màn động phòng vốn phải có từ mười tháng trước."

Liễu Ngọc Tuyết cũng là một cô gái rất kiên định.

Bằng không, ngày kết hôn hôm đó cô đã không cầm dao đâm vào ngực mình.

"Mày... mày dám!"

"Bà xem thử xem tôi có dám không!"

Kết quả, ngay lúc này bỗng có một chiếc xe con chạy tới, dừng trước cửa.

Một chàng thanh niên bước xuống, nhìn thấy một đôi giày tây, là tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn quốc tế Vũ Đăng, Trình Bảo Khôi.

Vừa nhìn thấy Trình Bảo Khôi, Thẩm Tú Phương như nhìn thấy người yêu mình, đi chân trần ra ngoài tiếp đón. Vẻ mặt vẫn còn lạnh lùng tức giận lúc ban nãy lập tức thay đổi thành dáng vẻ vô cùng dịu dàng: "Ai da, Trình Bảo Khôi, cơn gió nào đưa con đến đây vậy, mới vài ngày không gặp mà Mộ Nghiên nhà bác đã nhớ con, cứ nhắc tốt về con suốt thôi."

Nghe thấy lời bà ta nói, sắc mặt Liễu Ngọc Tuyết càng lúc càng đen.

Liễu Ngọc Thanh cũng nghe thấy, cô ta vội vàng chạy đến: "Anh rể, cuối cùng anh cũng tới rồi, lúc nãy em gọi điện cho anh sao anh không bắt máy? Em còn tưởng có chuyện gì rồi chứ, anh mau vào nhà, mau vào nhà đi, em pha trà cho anh nha."

Lâm Dương nhìn Trình Bảo Khôi đang đi tới, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo.

Thật không ngờ lúc này Trình Bảo Khôi còn dám chạy tới đây dây dưa với vợ anh.

Anh ta không biết chữ "chết" viết thế nào à?

Nhưng mà có hơi kì lạ, đằng sau anh ta có một cái nhánh cây là sao thế?

Thẩm Tú Phương cũng nói: "Trình Bảo Khôi, sau lưng con sao có cái cành cây nè? Mau mau, để bác lấy xuống giùm con, bẩn quá đi mất."

Trình Bảo Khôi vội lách người né Thẩm Tú Phương, bước nhanh đến trước mặt Lâm Dương, hít từng hơi một rồi quỳ rạp xuống đất, há miệng nói: "Anh... anh Lâm, em tới đây cho anh trừng phạt!"

"Á..."

Thẩm Tú Phương nhìn thấy cảnh tượng này, vội che miệng lại, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.