Sau đó ông nói một cách hòa nhã với Trương Thiên Dương.
“Thiên Dương, chỉ cần con hạnh phúc, với tư cách là một người chú ruột, chú chỉ có thể chúc con những điều tốt nhất.”
Những lời này được nói một cách trang nghiêm, nhưng nó mang một ý nghĩa kép.
Đúng là một con cáo già.
Ứng Hiểu Vi thâm nói trong lòng.
Trương Thiên Hàn trừng mắt nhìn Ứng Hiểu Vi, ước gì anh có thể ném cô ra ngoài.
Trương Thiên Dương thờ ơ nói.
‘Cảm ơn chú Phúc.
Một kẻ chẳng ra gì như con mà vẫn có chỗ đứng trong gia đình họ Trương, tất cả đều vì chú.”
Vẻ mặt của Trương Thiên Phúc không khỏi cứng lại.
Ông vội vàng nói.
“Con nói gì vậy chứ, chúng ta đều là người một nhà mà.
Mọi người đều biết rằng điều quan trọng nhất trong gia đình họ Trương là thâm niên.
Thiên Dương là người đứng đầu Trương gia.
Đây là một sự thật sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhiệm vụ của chú là bảo vệ gia đình họ Trương.”
Mọi người nhanh chóng tìm cách giải quyết ổn thỏa và chấm dứt tình trạng căng thẳng vừa rồi.
Vẻ mặt của Trương Thiên Dương vẫn thờ ơ.
Nó khiến mọi người cảm thấy rằng anh vẫn chưa hạnh phúc.
Bàn tay của Ứng Hiểu Vi từ đầu đến cuối đều ở trong tay anh.
Không thể phủ nhận rằng Trương Thiên Dương rất quan tâm đến cô con gái nuôi bị bệnh tâm thần này của nhà họ Bùi.
Ứng Hiểu Vi ngồi gần người đàn ông trung niên nhất.
Người đàn ông trung niên ân cần hỏi.
“Hiểu Vi, cô còn nhớ tên ba mẹ ruột của cô không?”
Ứng Hiểu Vi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi không nhớ.
Tôi chỉ biết rằng bây giờ ba mẹ tôi tên là Bùi Khánh Hùng và Phương Dạ Ngôn.
Tôi còn có một cô em gái tên là Bùi Ngọc Tuyết.”
Người đàn ông trung niên gật đầu thở dài.
“Thật không dễ dàng cho Bùi Khánh Hùng đã nuôi cô đến thời điểm này.”
Ứng Hiểu Vi có chút mất hứng không biết nên trả lời như thế nào.
Cô nhẹ nhàng huých Trương Thiên Dương.
Anh giới thiệu người đàn ông trung niên với Ứng Hiểu Vi.
“Đây là ông Phát.
Ông ấy là phó giám đốc Sở Công an thành phố.
Ông ấy từng là một người lính”
Ứng Hiểu Vi nhìn có vẻ bối rối, nhưng trong lòng không khỏi xốn xang.
Trương Thiên Dương lại nói.
“Ông Phát, tôi nhớ rằng Bùi Khánh Hùng cũng là một người lính.
Hai người có quen nhau không?”
Ông Phát mỉm cười.
“Chúng tôi không biết nhau.
Chúng tôi chỉ mới nghe nói về nhau.
Tôi đã từng đi làm nhiệm vụ với đồng nghiệp của Bùi Khánh Hùng.”
Ông Phát nhìn Ứng Hiểu Vi.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì.
Cô chỉ đang nhìn Trương Thiên Dương.
Trương Thiên Dương gật đầu.
‘Tôi luôn ghen tị với những người bạn làm lính.
Tình đồng chí gắn bó là không gì có thể phá vỡ được.”
Ông Phát mỉm cười.
“Tôi đang nghĩ, ba của Ứng Hiểu Vi có thể là Ứng Hiểu Đường.”
Ứng Hiểu Vi giật nảy khi nghe ông Phát gọi †ên ba mình, cô bối rối nhìn ông.
Rõ ràng là cô không hiểu ông đang nói gì.
Trương Thiên Dương thở dài.
“Hiểu Vi không có bất kỳ ký ức nào về quá khứ.
Tôi nghĩ điều này cũng khá tốt.
Tôi muốn cô ấy vô tư và hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại của mình.”
Trương Thiên Phúc nghe thấy từng lời đối thoại của họ và không thể không xen vào.
“Cô gái này thực sự may mắn khi được Thiên Dương của chúng ta yêu thương và chăm sóc.”