“Thú vị đấy.’ Lãnh Mạch không hề căng thẳng, mà trên mặt còn lộ ra biểu cảm hưởng thụ: “Lâu rồi không có ai dám tới đây uy hiếp tôi”
Ở đây có Lãnh Mạch, cho dù có xuất hiện tám con ma đói, chắc là…cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Trong lòng tôi vẫn hơi lo lắng.
“Phá trận trước đã. Lãnh Mạch quay đầu nói với tôi: “Nếu không thì không thể giết chết được mấy con ma này”
“Phá thế nào?” Tôi bắt đầu căng thẳng.
“Chặt cái cây đi” Anh ta chỉ cái cây đại thụ duy nhất sau lưng chúng tôi.
“Nhưng mà…” Bây giờ có một vấn đề lớn, chúng tôi dùng cái gì để chặt cây?
Không đợi tôi hỏi Lãnh Mạch, những người cảnh sát kia còn kích động hơn tôi, Lãnh Mạch vừa nói xong bọn họ đã chạy tới cái cây để nghiên cứu xem chặt thế nào.
Chỉ có Thư Chấn, vẫn bình tĩnh như vậy, hỏi Lãnh Mạch câu mà tôi muốn hỏi: “Chúng tôi tới điều tra, không đem theo công cụ gì cả, chặt cây thế nào đây?”
Lúc này, bốn con ma xuất hiện ở cổng thôn và phía tây lúc đầu đã bò tới gân, bộ dạng xấu xí hung dữ, sở trường của những cảnh sát kia chỉ là phá án mà thôi, càng đừng nói tới, chủ yếu là do Thư Chấn và Cố Nham Tùng phụ trách phá án, bọn họ làm gì đã gặp cảnh tượng thế này, ai cũng đều bị doạ sợ vỡ mật.
Mấy người cảnh sát ngồi bên chân Lãnh Mạch cầu xin anh ta giúp đỡ, Lãnh Mạch không hiểu được nỗi sợ của loài người, vô cảm đi qua người bọn họ, xông thẳng về phía con ma đói gần nhất.
Chắc cả đời này Lãnh Mạch cũng sẽ không hiểu, nỗi sợ của loài người với cái chết, nó lớn tới mức nào.
Hai con ma đói nhào về phía Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đút hai tay vào túi quân nhấc chân đạp bay một con, một con khác nhào lên người anh ta, anh ta nghiêng người tránh khỏi, lại nhấc chân, đạp con ma này xuống, sạch sẽ, lưu loát, đến cả tay đút trong túi quân cũng không vươn ra.
Có mấy cảnh sát trẻ kinh ngạc trợn tròn mắt sắp rớt xuống đất.
Tôi nhìn thấy ma đói bên phía bắc và phía nam cũng tới gần rồi, lập tức gọi anh ta: “Lãnh Mạch!”
Lãnh Mạch cau mày từ một bên đi qua, đạp hai con ma bò tới xuống đất, nhưng cùng lúc đó, con ma đói bị đạp xuống ở phía khác cũng bò tới, Lãnh Mạch chỉ có một mình, không thể phân thân được, tám con ma đói ở trước ở sau cùng bò lên, Lãnh Mạch có thể đối phó với bốn con ở một phía, nhưng một phía khác đã bò về phía chúng tôi.
“Lãnh đại sư, cứu mạng!” Các cảnh sát đều dựa vào bên người Lãnh Mạch.
Bây giờ vẫn còn sáu người cảnh sát, đều muốn bám lấy Lãnh Mạch, tôi ở một bên cùng Hàn Vũ, cảnh sát đã tách tôi và Lãnh Mạch ra, một con ma đói trong đó đã nhào tới chân tôi, tôi hét lên liên tục lùi về sau, những người cảnh sát kia nghe thấy tiếng hét của tôi thì càng sợ hãi, cả đám ôm lấy người Lãnh Mạch.
Tôi có chút khó chịu, tuy rằng những cảnh sát đó tìm người bảo vệ thì không có gì sai cả, nhưng cảm thấy Lãnh Mạch vốn dĩ chỉ bảo vệ tôi, giờ lại như bị họ cướp đi, tự tôi cảm thấy suy nghĩ này có hơi nực cười.
Hàn Vũ nâng Cố Nham Tùng dậy, chạy tới bên người tôi, vô cùng kinh ngạc trừng tôi: “Cô không có sức mạnh gì à?”
…. Sao lời này cứ như tôi nhất định phải có sức mạnh thế nhỉ?
“Tôi thì có sức mạnh gì được chứ! Tôi là người bình thường thôi có được không?
Không phải anh là anh em của Lãnh Mạch à? Mau đi giúp đi!” Ma đói đã tới rất gần rồi, chỉ cần vươn tay là bắt được tôi, tình thế vô cùng nguy cấp.
Sau đó Hàn Vũ chỉ lặng lẽ thả Cố Tham Tùng xuống, xoè tay ra: “Tôi thực sự không có một chút năng lực chiến đấu nào cả, không thể so với Lãnh Mạch nhà cô”
Thôi xong, nhìn Hàn Vũ thực sự không có năng lực tấn công, Lãnh Mạch đang bị một đám cảnh sát vây lại, bây giờ chỉ có chúng tôi tự nghĩ cách thôi!
Nhưng những con ma đói trước mắt…..to lớn lại còn hung dữ, tôi phải làm sao đây?
Mắt thấy ma đói đã nhào về phía tôi, trước người tôi đột nhiên có một người chắn lại, là Thư Chấn! Hai tay dùng sức đẩy con ma đói trước mặt tôi ra, một con khác lại nhào tới, bắt lấy chân ông ấy, tôi gấp tới mức hét lên: “Cảnh sát Thư Chấn cẩn thận!”
Tuy Thư Chấn đã lớn tuổi, nhưng năng lực vẫn rất tốt, phản ứng nhanh lập tức đạp con ma đói ra, lấy súng ra, bắn hai phát về phía ma đói, tuy ma đói không thể bị súng giết chết, nhưng sức mạnh của súng cũng tại thời đánh lùi được ma đói một chút.
“Không sao chứ” Ông ấy quay đầu nhìn tôi.
“Cháu không sao, chân của chú…” Trong lúc chiến đấu, chân trái của cảnh sát Thư Chấn bị túm lấy cào một vết, có máu đang thấm ra.
“Chút vết thương nhỏ này, không sao”
Ông ấy không để ý mà xé tay áo xuống băng lại vết thương: “Việc khẩn cấp lúc này, là chặt cái cây này đã”
Sau lưng cảnh sát Thư Chấn đột nhiên có một con ma đói nhào tới!
“Cẩn thận!” Tôi theo bản năng, không hề suy nghĩ mà bổ nhào về phía ông ấy, đẩy ông ấy ra, sau đó theo quán tính, tôi ngã ra đất, mà ma đói cũng theo đó mà nhào lên người tôi, há miệng cắn xuống cổ tôi, trong lúc nguy cấp, tôi chỉ kịp hét lên: “Lãnh Mạch!”
Trong chớp mắt, con ma đói trước mặt tôi đã bị đóng băng, ngay ở phía trên tôi, miệng của nó chỉ cách tôi mấy một chút nữa thôi, cứng ngắc dừng lại.
Giây sau, eo tôi nặng xuống, bị Lãnh Mạch kéo dậy.
“Đồ phụ nữ ngu ngốc đáng chết! Em có thể biết tự lượng sức mình được không!”
Anh ta to tiếng quát tôi, thanh âm có hơi run rẩy.
Ban nãy thực sự vô cùng nguy hiểm, hoảng cả hồn, tôi vẫn chưa hoàn hồn lại, để anh ta quát tôi, sau khi quát xong thì anh ta lại ấn tôi vào lồng ngực anh ta, quay đầu nổi giận với mấy tên cảnh sát vô dụng: “Muốn chết thì cút sang một bên mà chết, đừng mẹ nó làm phiên ông đây! Không thì cút đi mà chặt cây đi!”
Cơn giận vô cùng lớn, mấy tên cảnh sát bị anh ta quát tới ngây ra, không dám tới gần nữa.
“Tôi cảnh cáo em đồ phụ nữ ngu ngốc, em còn làm loạn có tin ông đây đánh em không!” Anh ta lại quát tôi, còn gõ đầu tôi, có một con ma đói không đúng lúc mà nhào tới sau lưng anh ta muốn đánh lén, anh ta vừa gõ đầu tôi, vừa thuận theo đó mà đạp con ma đói xuống gò đất.
“Anh đừng đánh tôi, đau quá.’ Tôi ôm đầu, anh ta đánh người trước giờ không hề khống chế sức lực, thực sự rất đau.
Anh ta một bộ tức điên người, kéo tôi lùi vê sau mấy bước, gọi Hàn Vũ lại, sau đó dựng lên một bức tường băng trước mặt chúng tôi, những con ma đói kia bị chặn bên ngoài tường băng, đang gào thét, cố gắng cào vào tường băng, anh ta chỉ để lại một cái cái lỗ, chặn lại tất cả.
Coi như đây là lần đầu tiên Lãnh Mạch thể hiện sức mạnh của bản thân trước nhiều con người như vậy, bao gôm cả Thư Chấn và tất cả các cảnh sát đang kinh hãi, trong ấn tượng của bọn họ, chắc không có thầy trừ tà nào, có thể tạo ra băng, hơn nữa còn dùng băng để điều khiển thứ khác.
Sau đó, trong tay Lãnh Mạch xuất hiện một thanh đao bằng băng rất dài, đưa cho tôi: “Đi chặt cây, tôi đi giải quyết ma đói”
“Hả?” Tôi nhìn đao băng trong tay, cũng coi như đẹp, nhưng sao băng lại sử dụng như đao sắt bình thường được? Cho dù nhìn đao băng này rất sắc bén, nhưng mà….
“Cho dù có như thế nào, cứ thử đi” Thư Chấn đi tới.