Chương 907:
“Chết rồi, chúng ta bị phát hiện rồi!” Sắc mặt Uông Tư Điềm sợ hãi, xông lên kéo Lãnh Mạch: “Chúng ta mau chạy thôi.”
Lãnh Mạch gật đầu, ba người xoay người lập tức chạy.
Lãnh Mạch và Uông Tư Điềm chạy phía trước, sức khỏe của Hàn Vũ không tốt bị tụt lại phía sau, không cẩn thận vấp phải hòn đá ngã xuống đất.
Đúng lúc này Minh Vương Lạc Nhu cũng đã đến.
Ba binh sĩ câm trường thương nhắm cuẩn Hàn Vũ, người còn lại túm cậu ta lên.
Lãnh Mạch và Uông Tư Điềm trốn sau một tảng đá, Lạc Nhu không phát hiện hai người họ.
“Cậu là ai” Lạc Nhu lạnh lùng hỏi.
“Tôi, tôi…” Hàn Vũ lắp bắp.
Một binh sĩ nói với Lạc Nhu: “Thăng nhóc này lẻn vào chủ điện chắc chản có ý đồ gì, không chừng còn có cả đồng bọn!”
“Cậu còn đi cùng ai nữa?” Một binh sĩ khác hỏi.
“Xong rồi xong rồi xong rồi” Uông Tư Điềm nắm chặt cánh tay Lãnh Mạch, biểu cảm như sắp khóc: “Tính cách Hàn Vũ yếu ớt thế chắc chắn sẽ làm lộ chúng ta, nhà cậu ấy lại không có bối cảnh gì, nhưng chúng ta là quý tộc, nếu bị Minh Vương bắt được chắc chăn sẽ liên lụy đến cả gia tộc!”
Lãnh Mạch nhăn mày, cậu không quá thích Uông Tư Điềm nói ra câu này, cậu tin tưởng Hàn Vũ.
Quả nhiên, Hàn Vũ nói: “Tôi không cẩn thận xông vào trong vườn này, vườn ở đây lớn quá tôi không tìm được đường ra, không ngờ đây lại là chủ Minh Vương đại nhân, là tôi có mất như mù, xin Minh Vương đại nhân thứ tội.”
n của “Không phải cậu có mắt như mù mà là người mù luôn rồi! Bên ngoài Chủ điện nhiều binh sĩ bảo vệ như: thế, sao cậu có thể xông nhầm vào được?” Binh sĩ hỏi.
Hàn Vũ không biết làm nũng, cậu cúi thấp đầu không biết nên nói gì.
Uông Tư Điềm thở ra một hơi: “Vân may là cậu ấy không bán đứng chúng ta.”
Nhưng tâm trạng của Lạc Nhu không được tốt, phất tay nói với binh sĩ: “Không quan tâm nó là ai, giết đị”
Vừa nghe đến đây Hàn Vũ lập tức đông cứng tại chô.
Lãnh Mạch cũng hoảng hốt muốn xông ra ngoài.
“Đợi đã!” Uông Tư Điềm túm lại tay cậu: “Lãnh Mạch cậu điên rồi à? Tính cách của Minh Vương vốn rất tàn nhân, bây giờ cậu xông ra cô ta nhất định sẽ tru sát cả nhà cậu! Nói khó nghe hơn chính là Hàn Vũ không có bối cảnh gia đình gì, cậu không cân phải xông ra cứu cậu ta đâu!”
Trái tim Lãnh Mạch nổi lên cơn giận dữ không tên, vùng ra khỏi tay Uông Tư Điềm không quan tâm cô ta nữa mà xông ra khỏi tảng đá.
“Minh Vương, là tôi đưa cậu ấy đến đây”
Đây là lần đầu tiên Lãnh Mạch giao chiến với Minh Vương Lạc Nhu.
“Lãnh Mạch?” Lạc Nhu nhận ra Lãnh Mạch, nên thái độ có chút hòa hoãn: “Cậu tới đây làm gì vậy?”
“Tôi vân luôn cảm thấy chủ điện của Minh Vương rất thần bí, nên muốn tới đây xem thử thế nào.” Lãnh Mạch không kiêu ngạo cũng không tự tỉ nói.
“Cậu muốn đến Vương điện thì cứ đến là được, thân phận của nhà cậu được cho phép bất cứ lúc nào cũng có thể vào Vương điện, tại sao phải lén lút như thế?” Lạc Nhu nhíu mày.
“Là tôi.” Hàn Vũ lập tức phối hợp nói: “Tôi một mực nói với Lãnh Mạch rằng muốn đến Vương điện xem thế nào, cứ luôn bên tai quấy rầy cậu ấy, cho nên cậu ấy.
mới mạo hiểm dẫn tôi tới đây, chúng tôi thật sự không có ý đồ mạo phạm đến Minh Vương đại nhân, cầu xin Minh Vương đại nhân bỏ qua cho chúng tôi.”
Lãnh Mạch không lên tiếng, ngước lên nhìn Lạc Nhu, ánh mắt thâm thúy mà säc bén.
Lạc Nhu nhìn “Đi đi, lần sau không được phép liều lĩnh tới đây nữa.”
ậu vài lần, ngừng lại, vung tay lên: Không ngờ tới lần này Lạc Nhu lại tốt bụng bỏ qua cho bọn họ như vậy, Hàn Vũ còn đang kinh ngạc, Lãnh Mạch đã kéo cậu ta dậy, sau khi cảm ơn Lạc Nhụ, liền nhanh chóng rời đi.
Lạc Nhu ở phía sau nhìn bóng lưng của Lãnh Mạch, nở một nụ cười ý tứ sâu xa.
Hai người đi ra từ trong chủ điện, Uông Tư Điềm đang ở phố đối diện, chạy đến tìm bọn họ.
Lãnh Mạch nghiêng người tránh khỏi sự dính dáng tới Uông Tư Điềm.
“Lãnh Mạch, tôi xin lõi.” Những giọt nước mät lóng lánh đọng đầy trên đôi mắt của Uông Tư Điềm: “Vừa rồi ở trong chủ điện là tôi đã quá ích kỷ, nhưng tôi thực sự rất sợ hãi. Tôi xin lôi. Sau khi đi ra ngoài, tôi vốn dĩ muốn tìm cha đến đây để cứu các cậu, nhưng chẳng mấy chốc đã thấy các cậu đi ra rồi, các cậu… không Sao chứ?”