Chồng Ma Của Em

Chương 89: Xác mèo lãnh mạch suy nghĩ một lúc “là thăng bé trước đây em từng nói với tôi à






“Ừm’ Tôi gật đầu.

“Đôi mắt này của em, không thể nhìn nhầm được đâu” Anh ta nói.

Tôi ngẩn ra.

Nhưng anh ta lại không nói nữa, đi tới phía trước.

Đôi mắt này của tôi, không thể nhìn nhầm được…

Có ý gì? Lẽ nào thăng bé trong bức ảnh, thực sự cử động với tôi sao?

“Này Lãnh Mạch!” Tôi đuổi theo Lãnh Mạch muốn hỏi tiếp, Thư Chấn ở phía trước quay đầu lại nhìn về phía tôi, tôi chỉ đành im miệng.

“Chính là ở đây.’ Thư Chấn dừng lại ở một chô khối đất.

12 người cảnh sát cũng dừng lại ở gân đây.


Nơi đây là trung tâm của thôn, dưới đại thụ kia.

“Bởi vì những con mèo này là đầu mối quan trọng, chúng tôi chôn nó ở dưới này.”

Thư Chấn chỉ khối đất nhỏ: “Hai người chắc chăn muốn xem à?”

“Xem” Lãnh Mạch nói.

Tôi cười xin lôi cảnh sát Thư Chấn.

Thư Chấn nghiêm mặt, nói với hai người cảnh sát: ‘Hai cậu, đào lên đi”

Khi hai người cảnh sát đào khối đất nhỏ kia lên, Thư Chấn ra lệnh cho bốn cảnh sát khác: “Các cậu đi sang phía đông tìm manh mối đi”

“Rõ!” Bốn người cảnh sát nghe lệnh cầm theo máy móc rời đi.

“Không được” Lãnh Mạch đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía anh ta, Thư Chấn hỏi anh: “Vì sao?”

“Sẽ xảy ra chuyện: Lãnh Mạch nói rất ngắn gọn, thái độ với Thư Chấn cũng không tốt.

Nhưng tôi biết, nếu lúc này Lãnh Mạch đã nói sẽ xảy ra chuyện, vậy thì chăc chăn sẽ xảy ra chuyện!

“Không được” Thư Chấn lại không đồng ý: “Hai người xem xác mèo phải mất một thời gian nhất định, chúng tôi đã nán lại cùng hai người ở hiện trường phát hiện vụ án quá lâu rồi, bây giờ phải nhanh chóng phá án, nhanh chóng tìm ra manh mối, cái thôn này nhỏ như vậy, xung quanh chỗ nào cũng thông nhau, hơn nữa trong đây đã bị cảnh sát phong toả, một con muôi cũng không bay vào được, có thể xảy ra chuyện gì được? Hay là nói, hai người có chuyện gì giấu chúng tôi?”

Cảnh sát Thư Chấn nói cũng đúng, thôn chia thành bốn phía đông tây nam bắc, bốn chỗ đều thông về phía đại thụ, trong thôn đa số là căn nhà bình thường, đứng ở chỗ đại thụ này, nhìn một cái có thể thấy tình hình ở bốn phía, cho dù có xảy ra chuyện, chỗ này cũng có người lập tức chạy tới.

Tôi còn có thể biết những chuyện này, thì đương nhiên Lãnh Mạch càng rõ hơn, nhưng anh ta vân ngăn cản cảnh sát Thư Chấn điều động cảnh sát đi chỗ khác, lúc ở bên ngoài nhà của gia đình kia anh ta cũng nói rồi, bảo tất cả cảnh sát đều ở bên ngoài đợi chúng tôi.

Chäc chăn bên trong có vấn đề nghiêm trọng!

“Cảnh sát Thư Chấn, cháu thấy mọi người ở lại một chỗ vân tốt hơn ạ? Ở đây luôn có cảm giác là lạ sao đó.”

“Lạ? Lạ chỗ nào?” Thư Chấn vẫn không nghe lời tôi: “So với chỗ này, tôi ngược lại thấy thân phận của hai người càng kì lạ”


“Cảnh sát Thư Chấn, chuyện này…”

“Được rồi” Thư Chấn ngắt lời tôi: “Có thể để hai người vào hiện trường vụ án điều tra đã là tốt lãm rồi, cảm phiền đừng gây trở ngại cho công tác điều tra của chúng tôi”

Tôi còn muốn nói gì đó, Cố Nham Tùng khẽ lắc đầu với tôi, cảnh sát Thư Chấn đã quyết định rồi, chúng tôi mà nói thêm gì nữa, ông ấy sẽ càng nghi ngờ chúng tôi hơn, tôi chỉ đành im lặng.

Lãnh Mạch đã lạnh mặt nhìn từ lâu.

Cuối cùng Thư Chấn vân không nghe tôi và Lãnh Mạch, cử bốn người cảnh sát đi về phía đông, đi điều tra những gia đình bên phía đông.

Tôi chỉ đành âm thâm cầu nguyện, câu nguyện rằng lúc xảy ra chuyện có thể kịp thời tới giúp đỡ, không đúng, cầu nguyện nếu như xảy ra chuyện, Lãnh Mạch có thể đi giúp đỡ, bởi vì bây giờ tôi thấy anh ta đã rất khó chịu với cảnh sát Thư Chấn rồi, tính tình anh ta thất thường, không biết có ra tay hay không, hi vọng là có.

Gò đất bị đào ra, bên trong có một cái hòm sắt rất to, lại có hai cảnh sát tới giúp nhấc cái hòm sät lên, mở nó ra, bên trong phát ra mùi hôi thối, mùi nồng quá, tôi bịt mũi miệng lại, lập tức thấy có hơi buồn nôn.

Bên trong toàn là mèo đen đã chết, từng cái đầu từng thân thể chồng chất lên nhau, tình trạng lúc chết lại không khủng bố, chỉ là bên trong đầy ruồi nhặng, còn có đòi bọ, bò lúc nhúc ở trên người, trong mät con mèo, may là tôi không măc hội chứng sợ lô, nếu không thì chắc chăn sẽ điên mất.

Lãnh Mạch ngồi xuống, chứ như vậy mà vươn tay dùng tay không nhấc một con mèo lên, tay, không, không dùng cái găng tay nào hết!

“Lãnh Mạch…” Thôi thấy ghê tởm säp nôn rồi.

Tôi thấy mấy người cảnh sát ở cạnh cũng không chịu nổi.

Lãnh Mạch thì chẳng thấy gì, nhấc một con mèo đen lên xoay vòng quan sát, dòi bọ từ tay anh ta rơi xuống đất, tôi thấy có hai con sắp bò lên tay anh ta, anh ta vẫn cứ thờ ơ, tôi thật sự muốn nôn.

Nhìn một lúc, anh ta ném con mèo đen về trong hòm, đứng dậy: “Được rồi”

“Được rồi?” Tôi còn cho răng anh ta sẽ quan sát thêm một lúc nữa, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy, ngây ra: ““Anh….nhìn ra gì không?”

Anh ta không quan tâm tôi, nói với Thư Chấn: “Tốt nhất là mau chóng hoả thiêu những con mèo này đi”

“Vì sao?” Thư Chấn nhìn anh ta, lại bắt đầu nghi ngờ anh ta: “Cậu nhìn ra điều gì?

Có manh mối gì sao?”

Chắc chăn là Lãnh Mạch nhìn ra điều gì rồi, nếu không thì sẽ không bảo hoả thiêu, tôi sợ anh ta sẽ trực tiếp nói thắng mọi chuyện cho Thư Chấn, nếu nói cho Thư Chấn, Thư Chấn chắc chăn sẽ coi chúng tôi là kẻ điên mà đuổi đi, sau này điều tra sẽ càng khó khăn.


May là lần này Lãnh Mạch khá lí trí, không nói gì với Thư Chấn, chỉ im lặng xoay người, đi về phía tôi.

Tôi lùi về sau hai bước, hoảng sợ nhìn tay anh ta: “Anh đừng lại gần tôi, anh rửa tay trước đã có được không?”

Lời còn chưa dứt, anh ta liền túm lấy cánh tay tôi, dùng cái tay đụng vào xác mèo đen, cái tay đụng vào dòi bọ trên xác mèo đen!

“Aaaaaaal’ Tôi hét lên: ‘Lãnh Mạch anh buông ral”

“Linh hồn của mèo đen là linh hôn sạch sẽ nhất trên đời này, em hét cái con khi”

Anh ta dùng âm thanh chỉ có tôi nghe thấy mà hung dữ với tôi: ‘Còn sạch sẽ hơn so với linh hồn của loài người các em, tôi trước giờ chưa từng trực tiếp bóp lấy linh hồn của loài người các em, đều bọc trong băng, mèo đen thì không cần, hiểu không?”

Cho dù anh ta nói đúng, nhưng loài người là động vật nhìn bằng mắt mà, thấy anh ta cầm mèo đen lên như vậy, xong lại t†úm lấy tôi, này này này….

“Còn lăm lời lắm chuyện nữa thì tôi sẽ xử lí em!” Anh ta cảnh cáo tôi.

Tôi nhăn mặt không dám cãi lại nữa: “Lãnh Mạch đại gia, ngài có ra lệnh việc gì không ạ?”

Anh ta cúi người xuống, dán sát bên tai tôi: “Những con mèo kia có một điểm giống nhau, một con mặt đều bị một vật rất nhỏ đâm xuyên qua, tôi nghỉ là dây gọi hồn, những con mèo đen này bị dây trong mắt luyện thành hàng loạt, phân bố ở các vị trí đông tây nam bắc ở trong thôn, hình thành một mạng lưới vô hình cực lớn, linh hồn của người dân trong thôn là cá, ma đói đi vào từ miệng lưới, căn chết con người, linh hôn của con người sẽ bị lưới giữ lại, nghe có hiểu không?”

Anh ta giải thích cũng coi như rõ ràng, tôi gật gật đầu: ‘Ý là, có người thu thập linh hồn, đúng không?”

“Trí thông minh của em tăng lên một chút rồi đấy, có phải bị tôi làm rồi, hấp thu được một chút trí thông minh của tôi không?” Anh ta thổi khí ngay bên tai tôi.