Chồng Ma Của Em

Chương 88






Bức ảnh đang động đậy Thư Chấn lại bät đâu nghi ngờ chúng tôi rồi, đau cả đầu, tôi chỉ đành cười xoà hai tiếng: ‘Chúng cháu cũng chỉ như người bình thường, tự mình đi vào căn nhà này, sau đó mới phát hiện vấn đê”

“Đội trưởng, tôi nói rồi mà, có lẽ để những người bình thường khác vào, có thể thay đổi hướng suy nghĩ mà: Cố Nham Tùng giải vây cho tôi.

“Đúng ạ…. Chúng cháu cũng chỉ phát hiện ra điều này thôi, không tìm thấy gì khác nữa” Tôi phụ hoạ thêm một câu, vội vàng đổi chủ đề: “Cái kia, có thể đưa ảnh của người chết lúc đó cho bọn cháu xem được không ạ?”

“Đây là cơ mật” Thư Chấn nói: “Trước khi vụ án được phá giải, không được phép lộ ra bên ngoài.”

“Đội trưởng…” Cố Nham Tùng biết chúng tôi chắc chăn đã phát hiện ra nhiều vấn đề khác, hỏi ảnh giúp chúng tôi.

“Tôi biết rồi” Thư Chấn ngắt lời Cố Nham Tùng, gọi một người cảnh sát tới: “Đưa ảnh chụp hiện trường vụ án cho bọn họ”

Đột nhiên cảnh sát Thư Chấn lại phối hợp với chúng tôi như vậy, khiến tôi có hơi kinh ngạc.


Rất nhanh cảnh sát đã câm một sấp tài liệu đưa cho tôi, tôi đoán là Lãnh Mạch chắc chăn sẽ cân những bức ảnh này, đưa cho Lãnh Mạch: “Anh xem đi”

“Lãm chuyện” Anh ta không khen tôi thì thôi, lại còn măng tôi, tôi tức tới mức thu tay lại, anh ta lại giật sấp ảnh qua, đồ con ma thối tha kiêu ngạo nói một đăng làm một nẻo!

Lãnh Mạch mở ảnh ra xem, tôi kiêng chân lên nhìn, ảnh chụp hiện trường cái chết của tất cả người dân trong thôn đều ở đây, còn có số hiệu rõ ràng, chúng tôi mau chóng tra được hộ gia đình này.

Người chết là một phụ nữ, trong lòng ôm một đứa bé, bức ảnh này không nhìn rõ được bộ dạng của đứa bé, bên cạnh đầu người phụ nữ có một con mèo đen đã chết, giống y hệt lời mà Tiểu Mỹ nói với tôi vào lần đó, cũng phù hợp với giải thích mà Cố Nham Tùng bị một con ma nữ bịt mũi miệng.

Lãnh Mạch xem rất nhanh, lại lật thêm trang nữa, trang này là bức ảnh của người khác trong gia đình đó, lần này, thì thấy rõ bộ dạng của đứa bé.

Lúc tôi nhìn thấy ảnh đứa bé, ngây hản người ra.

Thăng bé này, không phải là thăng bé tôi gặp được ở dưới đại thụ lúc trong thôn sao? ! Cũng là con ác ma lần đầu tiên tôi gặp vào năm sáu tuổi.

Thăng bé trong ảnh đang bị hai người cảnh sát dùng cáng cứu thương nâng dậy, lộ ra một khuôn mặt, trên mặt đây máu, hốc mắt trống rồng, chết vô cùng thảm.

Đột nhiên, hình như cổ của thăng bé ở trong ảnh cử động, nhìn về phía tôi.

“AI” Tôi thét lên một tiếng, liên tục lùi về sau mấy bước.

“Làm sao vậy?” Cố Nham Tùng là người đầu tiên bắt lấy cánh tay tôi: “Có phải cơ thể cháu Đồng không khoẻ không?”

Lãnh Mạch cũng quay đầu nhìn tôi, ánh mặt mang theo sự nghỉ hoặc.

Anh ta không phát hiện bức ảnh đang động đậy sao? Lẽ nào là ảo giác của tôi?

Do thần kinh tôi quá căng thẳng sao?

“Cháu không sao” Tôi lắc lắc đầu, miễn cưỡng bình tĩnh lại, thế mà Lãnh Mạch lại không phát hiện bức ảnh đang động, vậy có nghĩa không có vấn đề gì cả, chắc do tôi nhát gan quá thôi.


Tôi giải thích với Cố Nham Tùng và cảnh sát Thư Chấn: “Mấy ngày nay không khoẻ lãm, bây giờ không sao rồi ạ”

Cố Nham Tùng mờ ám võ võ bả vai tôi: “Người trẻ tuổi, vân nên biết điểm dừng mới tốt nha”

Bây giờ tôi vẫn còn mất hồn mất vía, không rảnh đi hiểu mấy lời này.

Lãnh Mạch quay đầu lại, tiếp tục xem ảnh.

Tôi đứng một lúc, cố găng lấy dũng khí đi qua, lại cùng anh ta xem tiếp.

Bức ảnh của thăng bé đó đã bị Lãnh Mạch lật qua, những bức ảnh khác không có gì khác thường, tôi nghĩ, chăc tại tôi nghĩ nhiều quá rồi.

Lãnh Mạch trả sấp ảnh cho cảnh sát, hỏi: “Mọi người đã xử lí sạch sẽ tất cả hiện trường trong thôn rồi sao? Mọi người ném mấy con mèo kia đi đâu rồi?”

“Mèo?” Thư Chấn cau mày lại: “Tôi còn cho rằng cậu sẽ bảo chúng tôi dân cậu tới phòng đặt xác xem thi thể, lại không ngờ cậu sẽ hỏi tới mèo. Sao cậu lại hỏi cái này, cậu nhìn ra manh mối gì à?”

“Mèo ở đâu?” Trước giờ Lãnh Mạch không nói nhảm với người khác.

“Chuyện đó, cảnh sát Thư Chấn, chúng cháu khá tò mò về mấy con mèo này, chú có thể dân bọn cháu đi không?” Tôi vội vàng chen vào, chăn phía trước Lãnh Mạch, nói với Thư Chấn: “Cách mấy con mèo này chết quá kì lạ, tuy răng bọn cháu chỉ là người dân bình thường, nhưng dù sao bây giờ cũng đã tới thôn Nhân Hoà rồi, trên một trình độ nào đó chúng cháu cũng coi như ở cùng một chiến tuyến với mọi người, có thể dân bọn cháu đi xem được không, có lế chúng cháu cũng có thể tìm thấy gì đó?”

Thư Chấn im lặng một lúc, lại nhìn Lãnh Mạch, bàn bạc với Cố Nham Tùng mấy câu, chú Cố Nham Tùng luôn hướng về chúng tôi, chắc chăn là đồng ý rồi, sau khi Thư Chấn suy nghĩ, cũng đồng ý: “Chúng tôi chưa kịp xử lí xác mèo chết, đặt hết ở chỗ cái cây giữa thôn”

“Chúng ta đi qua xem đi ạ” Tôi nói.

Thư Chấn không nói nhiều thêm, đi về phía trước.

Cố Nham Tùng cố ý mượn cớ lùi lại phía sau, đi cùng tôi và Lãnh Mạch, hỏi chúng tôi: ‘Có phát hiện chuyện gì kì lạ không?”

“Nói thì dài lãm” Tôi nhỏ giọng trả lời: “Bọn cháu còn chưa điều tra rõ một số chuyện, bây giờ bọn cháu cũng hoang mang, chúng cháu đoán là, người trong thôn này, đã chết từ một tuần trước rồi”


“Chết từ một tuân trước rồi? Ý hai cháu là…. Bọn họ mượn xác hoàn hồn, là người vô dụng?”

Tư duy logic của chú Cố Nham Tùng, quá đỉnh.

Tôi gật gật đầu, âm thầm thở dài, nếu cảnh sát Thư Chấn cũng có thể tin tưởng chúng tôi, không cổ hủ như vậy, nghe lời của chúng tôi nói, chắc có khi cảnh sát Thư Chấn có thể phát hiện ra càng nhiều manh mối khác, dù sao nếu so sánh về tư duy logic, chắc vẫn là cảnh sát Thư Chấn giỏi nhất, còn giỏi hơn cả Lãnh Mạch.

“Nhưng pháp y của chúng tôi đã từng kiểm tra thi thể rồi, thi thể không có chỗ bất thường nào cả, thời gian tử vong cũng là một tuần trước, trừ gia đình năm người kia là bị móc mắt cắt lưỡi ra, thì những thôn dân khác đều là tim ngừng đập mà chết, thi thể là thứ không thể lừa dối người khác nhất, chúng tôi không thể không kiểm tra ra là chết từ một tuần trước” Cố Nham Tùng lại đặt ra câu hỏi.

Tôi lắc lắc đâu: “Bây giờ bọn cháu cũng không biết, cũng không dám xác định, hơn nữa, cháu chỉ là người đi theo và truyền lời thôi, chủ yếu là anh ấy”

Nói xong, tôi chỉ chỉ Lãnh Mạch, nói bên tai Cố Nham Tùng: “Tính tình anh ấy rất xấu, không thích nói chuyện, chỉ có cháu nói chuyện được thôi”

“Nhìn ra được” Cố Nham Tùng cực kì đồng tình nhìn tôi, thở dài: “Cháu có thể ở bên một chàng trai kiệm lời ít nói thế này, chăc chăn là yêu thật lòng.”

“….” Chắc chắn chú Cố Nham Tùng hay lên mạng lăm!

Thấy tôi nói chuyện với người đàn ông khác, Lãnh Mạch lại không vui, xách tôi sang phía anh ấy, tách tôi và Cố Nham Tùng ra, chú Cố Nham Tùng lại không để bụng chút nào, còn ném cho tôi một ánh mắt trêu ghẹo, trong không khí vừa căng thẳng vừa kì lạ, khiến thần kinh con người thả lỏng một chút, không căng lên như ban nãy nữa.

Rất nhanh đã đi tới giữa thôn, Lãnh Mạch đột nhiên hỏi tôi: “Ban nãy em hét cái gì Là hỏi tôi chuyện nhìn thấy bức ảnh: “Không sao, chắc là tôi căng thẳng quá, tôi nhìn thấy bức ảnh của thằng bé kia, lại cảm thấy nó đang động đậy, sau đó nhìn lại, những bức ảnh khác không có gì đặc biệt”