“Ô? Hai người hiểu biết về thôn Nhân Hoà à?” Thư Chấn buông công việc trong †ay xuống, đi về phía chúng tôi, người đàn ông lớn tuổi mặc bộ đồ cảnh sát phẳng phiu, nhìn trông rất uy nghiêm trang trọng, có sự chính nghĩa khiến người khác e sợ.
“Ác ma cũng bị ông ta doạ sợ” Lãnh Mạch nhỏ giọng nói một câu với tôi.
Tôi âm thâm gật đầu trong lòng, chả trách lại nói rằng cảnh sát khó gặp ma, bởi vì ma cũng sợ những người chính nghĩa làm theo pháp luật ở thế giới loài người.
“Cảnh sát Thư Chấn, là thế này ạ” Tôi lễ phép nói với cảnh sát Thư Chấn: “Trước đây cháu có một người bạn từng sống ở thôn Nhân Hoà một thời gian, thời gian trước bạn cháu mới chuyển nhà, cháu tới thôn Nhân Hoà giúp đỡ, có hiểu một chút về thôn Nhân Hoà, liền nghĩ không biết có manh mối có tác dụng nào có thể cung cấp cho mọi người không.”
“Vậy sao” Thư Chấn híp mắt lại: “Bạn của cháu tên là gì, từng ở đâu, bây giờ ở chỗ nào, tôi cho người đi tra”
“Cậu ấy ra nước ngoài rồi ạ” Đối với những câu hỏi liên tiếp của cảnh sát Thư Chấn, tôi lại không hoảng loạn, bởi vì lúc gọi điện thoại, chúng tôi đã bàn bạc xong với chú Cố Nham Tùng nên nói thế nào rồi.
Thư Chấn vẫn còn muốn hỏi gì đó, Lãnh Mạch lạnh giọng ngắt lời: ‘Ông đang nghỉ ngờ chúng tôi sao.”
“Đội trường, bọn họ thật sự tới cung cấp manh mỗi, tới giúp đỡ đó: Cố Nham Tùng chen vào: “Hãy tin tưởng tôi”
Thư Chấn nhìn Cố Nham Tùng, ánh mắt sắc bén, mấy giây sau, gật đầu: “Được, có điều hai người chỉ được làm người dân bình thường đi hỗ trợ, không thể tiết lộ tài liệu nội bộ của chúng tôi cho hai người, hai người nghe cho rõ đây, nhìn thấy cái gì, cũng không được lan truyền linh tinh ra bên ngoài, đã rõ chưa?”
“Đã rõ!” Tôi lập tức nói: ‘Cảnh sát Thư Chấn yên tâm, chúng tôi cũng mong vụ án này sớm ngày được phá, trả lại công băng cho những người đã mất”
Sau khi tôi nói xong câu này, đột nhiên có một ngọn gió thổi bên tai tôi, thổi tới mức tai tôi có chút đau.
Ban nấy làm gì có gió to đâu nhỉ, lạ thật.
Tôi cũng không để ý quá nhiều.
Thư Chấn và Cố Nham Tùng là đội trưởng và phó đội trưởng của đội điều tra, đội điều tra tới thôn Nhân Hoà để điều tra lần này tổng cộng có 12 người, bao gồm cả bốn cảnh sát hôn mê ngày đó, bọn họ thấy tôi và Lãnh Mạch, đều đi qua cảm ơn, thái độ rất thân thiện và khách sáo, không hề vì bọn họ là cảnh sát bọn tôi là nhân dân mà hất hàm với chúng tôi, điều này khiến tôi không kìm được có thiện cảm những người cảnh sát này hơn.
Công việc chuẩn bị ở bên ngoài đã xong, việc điều tra thôn Nhân Hoà lần này vô cùng đặc biệt, vân chỉ có 12 cảnh sát vào thôn Nhân Hoà, thêm tôi và Lãnh Mạch, tổng cộng 14 người.
Tôi và Lãnh Mạch đi theo bên người chú Cố Nham Tùng, có mấy người cảnh sát đã vào thôn Nhân Hoà, chúng tôi là người vào cuối cùng.
Tôi đi ở sau cùng, đi qua tấm biển có viết ba chữ ‘Thôn Nhân Hoà’ ở cửa thôn, bầu trời trong xanh, nhưng tôi lại có cảm giác, lần này đi vào, người có thể ra ngoài được, chỉ có tôi và Lãnh Mạch…
Suy nghĩ này thật sự xui xẻo quá luôn rồi!
Tôi cố găng vứt những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, Lãnh Mạch ở phía trước gọi tôi, tôi liền đuổi theo.
Một hàng 14 người, toàn bộ đã đi vào thôn Nhân Hoà.
Trời, đột nhiên trở nên âm u.
“Lạ thật đó” Một người cảnh sát bên cạnh tôi nói thâm: “Trở trời nhanh thật đấy, hôm nay tôi còn cố ý xem dự báo thời tiết, nói răng hôm nay trời năng mà”
Tôi theo đó mà ngẩng đầu lên, mây đen giăng kín, một giây trước còn có ánh năng bỏng rát, chỉ là chuyện trong chớp mắt, làm gì còn có ánh năng nữa?
“Bất thường thật” Một người cảnh sát khác nhỏ giọng nói: ‘Lân trước cũng như vậy, vừa đi vào liền trở trời, tôi nghỉ răng…”
“Thầm thì to nhỏ cái gì!” Thư Chấn ở phía trước quay đầu lại, trách măng cảnh sát này: “Đừng quên trên người chúng ta còn đang đeo huy hiệu cảnh sát, đừng có suốt ngày nói mấy thứ kì lạt”
“Vâng!” Cảnh sát trẻ lập tức đứng thẳng, không dám nói nhỏ nữa.
Tôi căn môi dưới, đúng thật, cảnh sát Thư Chấn không hề tin rằng những thứ thần bí có tôn tại, tôi và Lãnh Mạch, không thể để lộ thân phận.
“Đây là trận pháp. Lãnh Mạch nhìn xung quanh, sắc mặt nghiêm trọng.
“Trận pháp?” Tôi nhớ tới con ma nhỏ bị chúng tôi giết chết: “Anh nói trận pháp giống với của con ma nhỏ kia sao?”
“Không” Anh ta lắc đầu: “Trận pháp mà con ma nhỏ tạo ra chỉ để bảo vệ tính mạng của nó thôi, trận pháp này, là để giết người.”
“Giết người? !” Tôi nhỏ giọng hô lên, vô thức dựa sát vào người anh ta, cố găng nhỏ giọng nhất có thể: “Người trong thôn đều bị trận pháp này giết sao? Vậy bây giờ chúng †a đều đi vào rồi, có khi nào sẽ chết không?”
Anh ta không trả lời tôi, cau chặt lông mày.
Đội ngũ phía trước dừng ở bên ngoài nhà của một gia đình nào đó, Cố Nham Tùng quay lại, nói với tôi và Lãnh Mạch: “Đây là ngôi nhà mà lúc đầu chúng tôi vào gầm giường kiềm tra, hai người muốn….đi vào xem thử không?”
Lãnh Mạch gật đầu.
“Được, vậy hai người cẩn thận đấy” Cố Nham Tùng nhỏ giọng đi, tránh khỏi những cảnh sát xung quanh: “Tôi sẽ nói chuyện với đội trưởng, hai người cứ yên tâm mà làm, có tình huống gì thì báo tôi biết.”
“Cảm ơn” Tôi nói với Cố Nham Tùng.
“Bảo mọi người không được đi xa” Đột nhiên Lãnh Mạch mở miệng nói một câu, không đợi Cố Nham Tùng hỏi, anh ta đã nhanh chân đi vào trong nhà của gia đình đó.
Tôi có chút không dám đi, nhưng nghĩ lại, ở bên người Lãnh Mạch, hình như còn an toàn hơn!
Tôi đuổi theo Lãnh Mạch hai bước, lại quay đầu lại: “Chú, xin chú đấy, hãy làm theo lời Lãnh Mạch nói”
Cố Nham Tùng nghiêm túc gật đầu: “Được”
Vốn dĩ Thư Chấn định đuổi theo hỏi chúng tôi, nhưng bị Cố Nham Tùng chặn lại, Cố Nham Tùng và Thư Chấn đang nói gì đó, khoảng cách có hơi xa, tôi nghe không rõ, tôi đuổi theo Lãnh Mạch đi vào trong nhà của gia đình kia.
Lãnh Mạch đứng ở trong sân, cúi đầu nhìn dưới chân, tôi chạy tới cũng nhìn theo, nhưng không thấy gì, chỉ thấy mấy hạt màu träng… Tôi ngồi ngồi xuống, nhặt một hạt lên nhìn: “Đây là, gạo nếp?”
“Gạo nếp từ xa xưa, đều có tác dụng trừ tà.
“Nói như vậy, gia đình này biết có ma muốn tới hại bọn họ, cho nên lấy gạo nếp.
rải ra ngoài cửa, dùng để trừ tà?” Ở xung quanh cửa, có một vòng gạo nếp.
Lãnh Mạch im lặng một lúc, bình tính mở miệng: “Nhưng mọi người không biết rằng, gạo nếp, cũng là vật vô cùng tà ma, rải gạo nếp xuống, sẽ dân ác ma tới”
Tôi năm một năm gạo nếp, Lãnh Mạch nói như vậy, doạ tôi lập tức ném đi, từ đất nhảy lên: “Sao gạo nếp lại dân ác ma tới?
Không phải anh nói có thể trừ tà sao?”
“Trừ tà là thật, nhưng gạo nếp, cũng là thứ mà ma đói, thích ăn nhất”
Thứ mà ma đói, thích ăn nhất…
Cả người tôi nổi hết da gà da vịt lên: “Ý anh là, chỗ gạo nếp này, dân ma đói tới sao?”
Anh ta vân cau chặt mày: “Làm gì dễ dàng có ác ma như vậy, càng đừng nói là ma đói, chỉ xuất hiện ở những chồ đặc biệt thôi, âm khí của ma đói vô cùng yếu, gia đình có trẻ nhỏ có vợ có chồng thế này, mùi người là nặng nhất, ma đói không dám tới đâu, trừ khi….có người dân tới: “Dân tới?” Càng ngày càng mơ hồ, tôi sắp không theo kịp luôn: “Ý anh là, có người cố ý thả ma đói vào nhà này? !”
Lần này Lãnh Mạch không trả lời tôi, mà nhấc chân dâm qua gạo nếp, đẩy mở cách cửa lớn.