Chồng Ma Của Em

Chương 856




Sau khi về nhà tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ra khỏi nhà.

 

“Mẹ ơi!” Đồng Sênh đến tìm tôi rồi.

 

Tôi tưởng có chuyện gì, vội vàng đến hỏi thằng nhóc, nhóc con lại cười hì hì nới: “Không có gì ạ, con lén lút từ Địa Phủ, à không đúng, là chú Lãnh Mạch, không phải không phải, là Minh Vương đại nhân lén thả con đi, chú ấy không yên tâm về mẹ nên để con đi theo mẹ. Từ trước đến giờ con chưa được đến Nhân giới bao giờ, mẹ đưa con đi chơi đi!”

 

Mới tách ra được có nửa ngày, hơn nữa kiếm siêu thần tôi không mang theo, để ở trong nhà rồi, tôi cũng không định đi đâu cả. Mà với thực lực của tôi bây giờ thì dù không có kiếm siêu thần thì tạm thời cũng không ai có thể làm hại tôi được. Con hàng Lãnh Mạch này rõ ràng là để Đồng Sênh đến giám sát xem tôi có tiếp xúc gần với người khác phái nào không mài!

 

Tôi dắt tay Đồng Sênh: “Mẹ có việc phải làm, con đi cùng với mẹ nha”

 

Đồng Sênh gật gật đầu cực kì ngoan.

 

Tôi đến chỗ gần đó mua một chiếc điện thoại, sau đó gọi cho số điện thoại ghi trên tờ thông báo tìm người.

 

Nói thật thì tôi có chút căng thẳng, thật sự đã quá lâu không nói chuyện với con người rồi.

 

Điện thoại vừa được bắt máy, giọng nói tràn đầy nam tính ấm áp của Tôn Viễn Phàm từ đầu bên kia truyền đến: “Xin chào, là tôi đây” Tôi nói.

 

Phía bên kia là một hồi trầm mặc, sau đó tôi mới nghe thấy tiếng điện thoại phía bên kia rơi xuống đất.

 

Sau đó lại là một hồi âm thanh lục đục, Tôn Viễn Phàm hỏi: “Đồng Đồng?”

 

“Ừ, là tôi đây, tôi trở về rồi” Cách một chiếc điện thoại, tôi mỉm cười.

 

“Cậu ở chỗ nào? Tôi lập tức đến đó!”

 

Đường đường là một người đàn ông như Tôn Viễn Phàm mà khi vừa nhìn thấy tôi thì vành mắt anh ta đã lập tức đỏ ửng lên.

 

Tôi cũng bị tâm trạng của anh ta làm ảnh hưởng, mũi cũng trở nên cay xè, tôi hít một hơi rồi chủ động bước về phía anh ta.

 

“Tôn Viễn Phàm, lâu quá không gặp.” Tôi đứng trước mặt anh ta, ngước đầu lên và nở nụ cười với anh 1a.

 

Anh ta nhìn tôi chăm chằm, dường như không thể tin được là tôi vẫn còn sống.

 

“Mẹ nhỏ, không ngờ mẹ lại giấu Minh Vương đại nhân đi gặp riêng người đàn ông khác, con phải đi tố cáo.” Bây giờ quan hệ của Đồng Sênh và Lãnh Mạch đã đỡ hơn nhiều rồi, thằng nhóc đứng bên cạnh căn nhằn tôi.

 

Lúc này Tôn Viên Phàm mới định thần lại, anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn Đồng Sênh và nói: “Khoảng thời gian này, cậu… cậu đã đi đâu?”

 

“Minh giới” Anh ta biết hết tất cả mọi chuyện về tôi nên tôi cũng không cần thiết phải che đậy: “Nói ra thì chắc cậu sẽ cảm thấy không thể nào tin nổi nhưng tôi thật sự là đã giúp đỡ một quân vương ngồi lên vương vị của mình”

 

Tôn Viên Phàm không cảm thấy quá ngạc nhiên về chuyện này, anh ta nói: “Là người đàn ông rất đẹp trai, thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu và nhìn cậu băng ánh mắt vô cùng dịu dàng đó sao?”

 

Tôi vẫn chưa kịp trả lời thì Đồng Sênh đã giành nói: “Những người đàn ông ở bên cạnh mẹ và nhìn mẹ bằng ánh mắt dịu dàng nhiều vô số kể, chú chỉ ai?”

 

Tôi và Tôn Viễn Phàm cùng bật cười.

 

Cười một lúc thì Tôn Viễn Phàm nhìn tôi với vẻ mặt như sắp khóc rồi nói: “Tôi còn tưởng cậu…”

 

“Tôi vẫn còn sống trở về.” Tôi cắt ngang lời của anh ta.

 

Anh ta im lặng một lúc, sau đó đột ngột ôm lấy tôi và nói: “Đúng vậy, có thể trở về, có thể sống sót trở về là tốt rồi.”

 

Vòng tay của người đàn ông vô cùng ấm áp, tôi nhẹ nhàng ôm anh ta lại và nói: “Cảm ơn”

 

Sau đó, Tôn Viễn Phàm nói với tôi, anh ta đã có bạn gái rồi, so với tôi thì cô gái đó càng vui vẻ hoạt bát hơn, bây giờ tình cảm của họ rất tốt. Tôi chúc mừng anh ta, anh ta lại hỏi thăm về tình hình của tôi, tôi không nói gì nhiều, chỉ nói việc tôi đã mang thai và sẽ nhanh chóng kết hôn. Còn về tình cảm giữa chúng tôi thì dường như Tôn Viên Phàm cũng đã buông bỏ được rồi, anh ta mỉm cười chúc mừng tôi.