Tôi nghẹn ngào, không biết nên đáp lại cô ấy như thế nào.
“Lần này, tôi muốn quyết định cho bản thân mình một lần, cũng coi như là để chuộc tội đi. Đồng Đồng, tôi tình nguyện cứu người đồng đội quan trọng của cô, tình nguyện hi sinh, tình nguyện đi bước đầu tiên để “làm người”. Không cần đau lòng cho tôi, bởi vì biết đâu tôi lại không cứu được đồng đội của cô thì sao?
Cũng có thể cứu anh ta sống rồi, tôi vẫn còn tồn tại bên trong cơ thể anh ta, nếu như vậy, tôi cũng coi như làm người được một nửa nhỉ? Làm chuyện gì cũng nên nghĩ đến những điều tốt đẹp, đây chính là điều cô đã dạy tôi”.
Chúng ta không phải là thân thánh vạn năng, không thể làm gì cũng hoàn hảo được, có đạt được thì cũng sẽ có mất đi. Luôn có người vì điều đó mà sẵn sàng hi sinh.
Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra: “Hồng Hồng, cô và tôi vốn là một thể, cô cũng sẽ vĩnh viên không biến mất”
Hồng Hồng quay ra nở một nụ cười tươi với tôi, đây là lân đầu tiên cô ấy cười với tôi.
Sau đó, Hồng Hồng bước từng bước đến bên cạnh Võng Lưỡng. Võng Lưỡng năm lấy tay cô ấy, hai người họ nhìn chúng tôi một lần cuối cùng rồi cùng nhau hóa thành hai linh hôn bay vào trong thân thể Si Mi.
Ánh sáng chói mắt nhanh chóng biến mất.
Tất cả trở lại yên tĩnh.
Sĩ Mi vân như trước, chưa tỉnh lại.
Chung Nhiễm ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Sỉ Mi.
Tôi căng thẳng, trong lòng bàn tay chảy đây mồ hôi Một lát sau, Chung Nhiêm đứng dậy.
“Sao rồi?” Tôi hỏi.
Sắc mặt Chung Nhiễm không thấy dịu xuống mà còn nghiêm trọng nói: “Không thấy có chuyển biến tốt hơn, Si Mị mặc dù đã có khí tức của sinh mạng, nhưng cũng không biết bao giờ mới tỉnh lại được, cũng không rõ rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không. Hiện tại cậu ấy đã rơi vào trạng thái ngủ sâu”.
Chung Nhiễm nói, bởi vì trước đây bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với tình huống linh hồn chết thay như vậy, vì thế nên bây giờ cũng không biết nên xử lí như thế nào, sau khi tỉnh dậy sẽ trở nên ra sao, tất cả đều là vấn đề chưa có lời giải đáp.
Nhưng tôi tin chắc rằng, Si Mị nhất định sẽ tỉnh lại, bất kể là ngàn năm hay vạn năm!
Còn Hồng Hồng, ở một thời không nào đó, hoặc trong một thời cơ nào đó, cũng sẽ nhất định được toại ước nguyện, trở thành một con người.
Chúng tôi đặt thân thể Sỉ Mị lên cáng cứu thương, đưa về Băng Thành.
Chiến tranh đã kết thúc.
Tất cả đã kết thúc rồi.
Chung Nhiễm và Ác Ma Chỉ Vương bắt tay giảng hòa, hai người cùng trải qua những năm tháng tương đồng, lập tức trở thành những người bạn cũ, không để ý đến chúng tôi nữa, hai người hẹn nhau, cùng với Nhũng đi tới nơi khác chuyện trò.
Thao Thiết Vương vẫn luôn không xuất hiện, chắc hẳn là đi đến nơi nào không biết để du ngoạn dạo chơi rồi.
Tứ đại Thần thú rời đi rồi, Lục Quy cũng đã trở về nhà. Trước khi rời đi Bạch Hổ còn hỏi tôi rốt cuộc định khi nào mới nói cho Lãnh Mạch biết chuyện tôi chỉ còn năm năm tuổi thọ.
Tôi đứng giữa nền tuyết, nhìn về nơi xa, nhạt nhạt cười nói: “Nói hay không cũng đã chẳng còn gì khác nhau nữa rồi”
Bạch Hổ cũng không nói thêm gì nữa, cứ thế cùng mọi người rời đỉ.
Lần này chúng tôi đều không thấy bùi ngùi thương cảm, dù sao sau này vẫn sẽ còn gặp mặt, không phải sao?
Sau này ở đây, Lãnh Mạch trở thành Minh Vương chí cao vô thượng của Minh giới. Ngày anh lên ngôi, tiếng hoan hô của dân chúng và quân sĩ vang lên tựa như thủy triều. Sau khi anh lên ngôi, cải cách xây dựng một chế độ mới, nhưng vẫn học theo một số chế độ cũ, ví dụ như Phòng Tư Pháp.
Một lần nữa anh lập ra Phòng Tư Pháp, Tân Tiêu trở thành trưởng lão đứng đầu Phòng Tư Pháp, tín đồ đông đảo.
Đường Khinh và Đường Dịch đều trở thành Đại Soái của Lãnh Mạch, Tống Tử Thanh, Dạ Minh được Lãnh Mạch nâng thành những người cao quý ngang hàng với anh. Tống Tử Thanh không chỉ có thể tùy ý đi lại ở Minh giới, còn có thể điều động binh mã quân đội Minh giới mọi lúc.