Chương 846:
Tất cả mọi chuyện, đều bị Địa Tạng nói ra. Cuối cùng… Bạch Hổ cũng đã biết hết tất cả.
“Tất cả những gì ông ta nói đều là sự thật sao?”
Bạch Hổ hỏi tôi.
“Bạch Hổ… tôi” Chuyện đến nước này, tôi cũng không còn cách nào giấu giếm được nữa, tôi khẽ gật đầu: “Đúng như ông ta nói, tôi đến từ tương lai để thay đổi kết cục của tất cả chúng ta”
“Cô thật sự khởi động dịch chuyển thời không?”
Bạch Hổ khó lòng tin được.
“Đúng” Tôi thừa nhận.
“Vân còn có chuyện vân chưa nói cho cậu.” Địa Tạng cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, nói ra chuyện mà tôi lo lắng nhất: “Cô ấy vì để thay đổi kết cục của tất cả mọi người, khởi động thời không, quay về quá khứ, cái giá phải trả chính là cô ấy chỉ còn lại năm năm tuổi thọ.”
Chuyện này dù bất luận thế nào tôi cũng không muốn nói cho mọi người biết, bởi vì tôi hiểu rõ cảm xúc của bọn họ…
“Cái gì? Chỉ còn lại năm năm tuổi thọ? Nhóc con cô có vấn đề sao?” Quả nhiên, Bạch Hổ tức giận rồi, miệng không ngừng mảng tôi một trận. Địa Tạng đứng trên cây nhàn nhã nhìn chúng tôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, vận mệnh của ai cũng không thể thay đổi được.
Khung cảnh ngày tận thế tràn ngập mùi máu tươi lại một lần nữa hiện ra trước mắt của tôi.
Không, tôi không thể để ngày đó lại tái diễn một lân nữa.
“Mộ Tu, lên nào!” Tôi không giải thích thêm gì với Bạch Hổ, bàn tay gắt gao cầm kiếm, tôi cùng với Mộ Tu hoán đổi cơ thể.
Mộ Tu hít một hơi, không nói gì cả, phóng từ trên lưng Bạch Hổ lao về phía Địa Tạng.
So với Bạch Hổ, Mộ Tu bình tĩnh hơn nhiều, dù gì hiện tại tôi với Mộ Tu cũng là tâm linh tương thông, trong lòng tôi cảm nhận được gì thì đồng thời anh ta cũng cảm nhận được như vậy. Anh ta cảm nhận được sự đau đớn trong lòng tôi, mặc dù hiện tại anh ta không biết gì về cái ngày trong tương lai đó, nhưng mà… anh ta không hề ngăn tôi lại.
“Có được viên châu này thì tôi có thể khống chế được mười chín tầng địa ngục rồi! Cái gì là thế giới cũ, thế giới mới, chỉ cần có Ác Ma Chi Vương, không có gì mà tôi không có được! Hahahal” Địa Tạng cười vang rồi quay người chạy đi.
Hóa ra mục đích của ông ta chính là như vậy.
Hừ.
“Muốn chạy?” Tôi xuất hiện trước mặt ông ta.
Địa Tạng thất kinh: “Nhanh như vậy?”
“Địa Tạng, ông nghĩ ông mạnh hơn Lạc Nhu sao?”
Tôi đột nhiên hỏi ông ta.
Địa Tạng ngây người: “Cô nói cái gì?”
“Chẳng qua ông có công phu chạy nhanh mà thôi, không hề mạnh bằng Lạc Nhu, đến Lạc Nhu tôi còn có thể giết được, ông nghĩ rằng ông thoát được sao?” Mái tóc dài màu đỏ của tôi trong mắt Địa Tạng dần dần biến quỷ dị.
Địa Tang cuối cùng cũng biết sợ, chạy về một hướng khác.
Ông ta không thể nào chạy được, đôi mắt của tôi có tác dụng chuyển động chậm, tốc độ ông ta trong mắt tôi rất chậm.
Tôi bắt được ông ta, tay giơ thanh kiếm lên, mái tóc biến thành màu đen, phục hồi lại ý thức chủ thể: “Không ai có thể ngăn cản tôi thay đổi ngày tận thế trong tương lai, nếu như ai dám ngăn cản, tôi gặp thân, giết thần, gặp phật, giết phật”
Địa Tang quá xem thường rồi, tôi đã không còn là cô gái yếu ớt như trước, ông ta chết dưới tay mũi kiếm của tôi, hôn bay phách tán.
Chiếc hộp nhỏ từ trong tay ông ta rơi ra, tôi đón lấy chiếc hộp, thổi một hơi dài, cất nó vào trong ống tay áo.
Tôi đáp xuống mặt đất.
Bạch Hổ đứng trước mặt tôi: “Nhóc con… cô”