Bốn ngày? Tôi đã ngủ bốn ngày rồi ư?
Sau khi thích ứng với ánh sáng, tôi mới quay đầu nhìn hai người bên cạnh.
“Ôi, chào nhé cô bé, tôi tên Hàn Vũ, người có ơn cứu mạng cô đó” Cái người đàn ông thân hình thon dài mặc áo Tôn Trung Sơn màu trăng đứng bên cạnh Lãnh Mạch, không đúng, áo khoác màu trắng, là cái người cứ cãi cọ không dứt với Lãnh Mạch, anh ta không những mặc một chiếc áo khoác màu trắng, còn có một mái tóc ngăn màu trăng nữa, trông cũng đẹp trai, tôi nghi ngờ răng, những người xung quanh Lãnh Mạch, đều đẹp trai như vậy hả?
Có điều như thế nào thì người ta cũng thực sự có ơn cứu mạng tôi, tôi mở miệng muốn cảm ơn, lại không nói được.
“Cô không cần cảm ơn tôi đâu” Hàn Vũ giống như nhìn ra được suy nghĩ của tôi vậy: “Có điều lão đại Lãnh Mạch nhà cô nợ tôi tiền lương của bốn ngày, tôi bận lãm còn nổi tiếng có phí chữa bệnh cao nữa đó, cô bảo Lãnh lão đại trả thêm lương cho tôi là coi như cảm ơn tôi rồi!”
Sau đó Hàn Vũ bị Lãnh Mạch đạp một phát ra khỏi phòng ngủ, Lãnh Mạch đóng cửa phòng ngủ lại, Hàn Vũ vẫn đang lảm nhảm ở bên ngoài, đúng là nói lắm ghê.
Lãnh Mạch quay lại, cứ thế nhìn tôi.
Trông anh ta có vẻ hơi mệt mỏi, sắc mặt cũng không ổn lắm, còn có vành mắt hơi đen nữa, lẽ nào bốn ngày nay đều ở bên tôi không rời sao?
Sao lại có thể được? Không thể nào…
Tôi vô thức né tránh ánh mặt của anh ta.
“Tôi biết cơ thể em không khoẻ, nhưng lại không ngờ cơ thể em yếu ớt tới như vậy”
Anh ta mở miệng: “Đã yếu ớt, trí thông minh cũng thấp, xấu xí chẳng làm nổi bình hoa, giờ thì hay rồi, thêm một khoản nữa, đến cả làm em tôi cũng phải kiềm chế, em nói xem, rốt cuộc em có tác dụng gì?”
Khó khăn lắm mới thoát chết, cảm xúc của tôi vân tạm được, khi nghe Hàn Vũ nói Lãnh Mạch dùng đan tâm linh chữa trị cho tôi, tôi vân có chút cảm động, vốn dĩ tôi đã không muốn nhớ tới không muốn nhắc đến không muốn nổi giận bởi chuyện bị anh ta cưỡng bức lúc trước rồi, kết quả thì, tôi vừa mới tỉnh lại, Lãnh Mạch chẳng quan tâm tôi được một câu đã châm chọc tôi, chẳng vui vẻ nổi nữa rồi.
Tôi không nói được không thể cãi nhau với anh ta, tôi tức đến mức cả người đều đau, dứt khoát nhăm mắt lại không thèm để ý tới anh tat “Đừng giả chết, uống thuốc” Anh ta nói.
Không muốn quan tâm tới anh ta, tôi vân cứ nhăm mặt.
Một lúc sau trong phòng không có tiếng động gì nữa, tôi lại có hơi muốn biết anh ta đang làm gì, lén lút hé mặt ra, khuôn mặt phóng to của Lãnh Mạch đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt tôi, doạ tôi giật nảy mình, thét lên một tiếng, cơ thể đột nhiên bị anh ta xách lên, để thẳng, rồi lại ném tôi về giường, để tôi ngồi dựa vào đầu giường.
Cơ thể tôi vốn dĩ đã đau rã rời, bị anh ta dựng dậy như vậy lại càng đau thêm, không nhịn được thấp giọng hô: “Anh không thể dịu dàng một chút được sao? !”
Tôi nói được rồi! Chỉ là giọng khàn quá, nói có hơi mất sức.
Anh ta để một chiếc bát ngay trước mặt tôi: ‘Uống đi”
Mùi thuốc xông vào mũi, là lạ, thuốc trong bát còn có màu xanh lục, sền sệt, nhìn thôi đã muốn nôn rồi, đừng nói là uống, tôi lắc đầu: “Không muốn!”
“Em tự uống hay để tôi đút em” Giọng điệu của anh ta cực kì hung dữ.
Tôi chỉ là một cô gái 19 tuổi bình thường, anh ta năm lần bảy lượt hành hạ tôi thì thôi, khó khăn lắm mới thoát khỏi quỷ môn quan, anh ta vân cứ hung dữ với tôi như vậy, mắt tôi không kìm được mà đỏ hồng lên, tủi thân lau nước mắt.
“Được rồi được rồi tôi đầu hàng: Nhìn anh ta bất lực, ngồi xuống giường, giọng điệu dịu đi: ‘Đây là thuốc mà Hàn Vũ điều chế riêng, có thể loại bỏ khí lạnh còn sót lại trong người em, nghe lời, uống đi”
Bất ngờ quá đi, Lãnh Mạch lại có thể dùng giọng điệu dịu dàng lại còn dụ dỗ như vậy nói chuyện với tôi!
Tôi nhìn anh ta như nhìn quái vật, nhìn tới mức anh ta khó chịu, trừng tôi: “Nhìn gì mà nhìn, đồ phụ nữ ngu ngốc phiền phức, mau uống đi!”
Đồ con ma thối tha đáng ghét! Bản tính lộ ra! Tôi thấy anh ta không đổi được cái tính này đâu!
Tôi không cam lòng cầm lấy bát, nhìn chất lỏng trong bát, do dự một lúc, vẫn không có dũng khí uống nó.
Lãnh Mạch không kiên nhân nổi nữa, cướp lấy bát, tự mình uống một ngụm lớn, sau đó năm lấy căm tôi kéo tôi vào lòng anh ta, cánh môi nóng rực dán lên môi tôi, tôi trừng to mặt, ngón trỏ và ngón cái của anh ta hơi dùng sức, tôi bị đau mà mở miệng rên lên, đồ Lãnh Mạch xấu xa nhân lúc này vươn lưỡi vào, đút thuốc trong miệng anh ta vào miệng tôi.
Tôi bị động mà uống hết bát chất lỏng màu xanh, sau khi anh ta buông ra thì tôi nghiêng sang bên giường ho sặc sụa, ho đến mức nước mắt tôi cũng chảy ra: “Lãnh Mạch anh mẹ nó có thể có lý chút được không hả! Anh không có tính người một chút được à? !”
Lãnh Mạch hừ lạnh hai tiếng: ‘Không nên dịu dàng với em, dịu dàng một cái là em liền coi trời bằng vung, cả ngày chọc cho tôi nổi giận”
Má nó chứ! Lúc này, tôi thực sự thực sự muốn dìm chết anh ta! Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi…thứ tôi làm được, chỉ là nhe răng trợn mặt trừng anh ta mà thôi.
“Em có trừng tôi thêm nữa, tôi cũng chẳng bị làm sao, ngược lại cẩn thận mắt em trừng tới rớt ra đấy, giống như ma nữ, chẳng ai cần”
A aaaa! Sao trên đời này không có ai trị được cái tên Lãnh Mạch này vậy!
Tôi tức tới năm phịch xuống giường: “Tôi cũng uống thuốc rồi, anh đi được rồi đấy? ! Giờ cả người tôi vừa đau vừa một, tôi muốn ngủi”
Anh ta lại không đi, ngồi ở bên giường, im lặng.
Đợi một lúc không thấy anh ta làm gì, tôi trừng anh ta: “Anh còn muốn làm gì!”
“Vật nhỏ. Anh ta mở miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Tôi mẹ nó có tên!” Tôi khàn giọng quát anh ta: “Còn chuyện gì nữa! Nói maul”
Đột nhiên anh ta cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, đầy cảm giác mê hoặc: “Vừa tỉnh dậy đã khoẻ như vậy, còn dám quát tôi, nhìn thế này chắc em cũng không còn vấn đề gì lớn nữa”
“Anh muốn nói gì với tôi hả? Nói xong chưa! Nói xong thì đi được rồi đấy!” Bực mình!
Anh ta không cười nữa, phủ xuống người tôi, hai tay chống hai bên đầu tôi, nửa người ở phía trên tôi, con người đen nhánh sâu thảm nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi, doạ tôi không dám cử động, tôi cho răng tôi lại chọc anh ta giận rồi, anh ta lại muốn cưỡng hôn tôi, hoặc là làm chuyện gì đó càng kinh khủng hơn.
Nhưng anh ta lại chỉ nhìn tôi như vậy, không có động tác gì khác, mặt anh ta còn đen hơn bầu trời ban đêm, còn sâu nữa, con ngươi hơi gợn sóng, tôi nhìn không hiểu ánh mắt anh ta, trước giờ tôi đều không hiểu, không hiểu suy nghĩ của anh ta, không hiểu con người anh ta.
“Sau này, tôi sẽ cố găng kiềm chế” Đột nhiên anh ta mở miệng, nói từng chữ từng chữ, thật lòng mà nghiêm túc.
Nhưng tôi nghe không hiểu: “Hả? Kiềm chế?”
Anh ta lại cười, môi mỏng nhếch lên, trước giờ tôi chưa từng thấy ai cười như anh ta, đẹp trai tới hút hồn như vậy.
“Ồ, trong một tháng, tôi sẽ cố găng không động vào em”
Cho nên tôi nói ấy mà, người thì đẹp nghiêng trời lệch đất đấy, nhưng khi mở miệng, những lời nói ra, môi giây môi phút đều khiến tôi muốn đánh anh ta!
“Tránh ra! Không muốn nhìn thấy anh!”
Tôi dùng sức đẩy lồng ngực anh ta: “Lãnh Mạch tôi nói cho anh biết, chúng ta không có lần sau đâu! Anh nghĩ cũng đừng hòng!”