“Ha, giờ thì biết xin tha rồi à?” Anh ta không hề có ý muốn buông tha cho tôi: ‘Cô bé, chọc giận tôi, còn mong được tôi tha cho à? Tôi nói cho em biết, không, thể, nào”
Anh ta phun ra từng chữ, sau đó xé rách quần áo trên người tôi, cả người tôi lạnh lẽo cứng đờ, khóc lóc nói: “Rõ ràng là anh sai! Rõ ràng là anh đối xử với tôi không giống như đối xử với một con người! Người nói lời khó nghe rõ ràng là anh! Dựa vào cái gì mà tôi phải chịu trừng phạt! Dựa vào cái gì mà ức hiếp tôi! Anh có sức mạnh thì đã làm sao! Anh có sức mạnh thì có thể tùy ý ức hiếp người khác à? !”
“Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết, rốt cuộc có sức mạnh thì có thể ức hiếp em hay không. Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết, giữa tôi và em, rốt cuộc là quan hệ trên dưới, hay là quan hệ bình đẳng”
Sau khi anh ta nói xong, lập tức đâm vào trong tôi.
Đau quá, tay tôi túm lấy vai anh ta, móng tay căm vào trong da thịt.
Trước đây tôi cũng từng tự mình đa tình mà nghĩ về lần đầu tiên giữa tôi và Lãnh Mạch, nhưng không ngờ răng, lại là ở trong xe, ở một nơi thế này, không được anh †a trân trọng, không được quan tâm, không có tình cảm, bị cưỡng bức.
Cõi lòng lạnh lếo băng giá.
Tôi vân luôn cảm thấy tuy con người Lãnh Mạch lạnh lùng, hơi kiêu ngạo, tính tình hơi xấu, nhưng ít nhất cũng là người tốt, cũng tốt với tôi, không phải là những gã đàn ông ghê tởm kia, đến bây giờ tôi mới biết răng tôi nhầm rồi, tất cả những mặt tốt của anh ta đều là tôi nghĩ ra mà thôi, anh ta cũng ghê tởm, như những gã đàn ông kia!
Lãnh Mạch dừng ở trong cơ thể tôi khoảng một giây, sau đó bắt đầu chuyển động một cách mạnh bạo.
Đây là lần đầu tiên của tôi, sao có thể chịu nổi anh ta, anh ta vừa mạnh vừa nhanh, chẳng mấy lúc tôi liền ngất đi.
Không biết đã bao lâu rồi, tôi chậm rãi tỉnh lại.
Cơ thể rất đau, tuy rằng không khoa trương giống trong tiểu thuyết nói rằng giống như bị xe cán qua, nhưng vân không thể chịu nổi, bụng dưới, phía dưới, đau không chịu được, tôi miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, tôi vân đang ở trong xe, quân áo vứt ở trên sàn, trong xe có mùi vị ái muội, trên sàn ném mấy tờ giấy vo viên, trên ghế có một vết máu đỏ tươi, vô cùng chói mắt, tất cả những thứ này nói cho tôi biết rằng, những chuyện xảy ra lúc nãy, không phải năm mơ, mà là sự thật.
Lần đầu tiên của tôi.
Lãnh Mạch không ở trong xe, bây giờ tôi cũng không muốn thấy anh ta, miễn cưỡng nhặt quân áo lên mặc vào xong sau đó tôi mở cửa xe, không mở được cửa xe, Lãnh Mạch đã khoá cửa xe từ bên ngoài, tôi gõ một lúc, không thấy gì cả, chỉ đành mặc kệ rồi ngồi về chỗ cũ.
Mùi trong không khí rất nồng, nghĩ tới lần đầu tiên đã bị đối xử thô bạo như vậy, tôi không nhịn được mà bật khóc, khóc một lúc lại cảm thấy bản thân thật vô dụng, mu bàn tay dùng sức lau nước mät, những dấu hôn hồng hồng trên mu bàn tay đập vào mắt tôi, tôi hận đến ngứa răng, kéo áo xuống che đi.
Có khóc nữa hận nữa chán ghét Lãnh Mạch nữa thì có thể làm được gì? Có thay đổi được sự thật không? Ngoài việc chấp nhận ra, tôi còn có thể làm gì được?
Lãnh Mạch nói rồi, có sức mạnh, thì có thể tùy ý ức hiếp người khác. Trên và dưới, anh ta là trên, tôi là dưới.
Không thể thay đổi, là sự thật khiến người ta tuyệt vọng.
Có tiếng bước chân đi về phía xe, cửa mau chóng mở ra từ bên ngoài, Lãnh Mạch xuất hiện ngay ngoài đó, trên người có mùi thuốc lá, chắc là ở bên ngoài hút thuốc.
“Tỉnh rồi?” Lãnh Mạch nhìn tôi, giọng điệu không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa.
Tôi cúi thấp đâu, không muốn quan tâm tới anh ta.
Anh ta nhìn tôi một lúc, đóng cửa xe lại, vòng về phía ghế lái, khởi động xe.
Xe chạy được một lúc, tôi vân không nhịn được, hỏi anh ta: “Đi đâu vậy?”
“Nhà tôi. Anh ta không quay đầu lại mà nói.
“Tôi muốn về nhà trọ của mình”
“Không được” Anh ta từ chối, giọng điệu chäc chăn.
“Tại sao? Tôi chỉ muốn về nhà trọ của tôi mà thôi”
“Tôi cảnh cáo em, vật nhỏ, đừng có khiêu chiến tôi”
Giọng điệu lạnh lẽo như vậy khiến tôi nhớ tới sự đối xử thô bạo lúc ban nãy của anh ta, cơ thể cứng đờ, tôi căn chặt răng, không dám nói lời nào nữa.
Giữa tôi và anh ta rơi vào sự im lặng.
Tôi ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tôi sống từ nhỏ cho tới lớn ở thành phố này, rất quen thuộc, nhìn vào phong cảnh nơi ngoài cửa sổ xe có thể đoán được, bây giờ chäc chúng tôi đã đi vào khu biệt thự nhà giàu xa hoa nhất thành phố.
Đúng thật, xe của Lãnh Mạch mau chóng lái vào khu biệt thự, dừng trước một căn biệt thự bốn tâng, được trang trí theo phong cách cổ điển Châu Âu.
Anh ta xuống xe, mở cửa xe chö tôi ngôi, túm lấy cánh tay tôi kéo ra ngoài.
Tôi bị anh ta kéo suýt nữa thì ngã, sự tủi thân và phân nộ vân luôn nhân nhịn nãy giờ lập tức bùng nổ: “Anh còn muốn đối xử với tôi như thế nào nữa! Anh ức hiếp tôi tới nghiện luôn rồi à? ! Rốt cuộc muốn tôi như thế nào anh mới thoả mãn hả!”
Con ngươi anh ta tối tăm, không cãi nhau với tôi, nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi, không nói gì, kéo cánh tay tôi đi vào trong biệt thự của anh ta.
Biệt thự của anh ta rất đẹp, đồ vật trang trí ở đâu cũng mang phong cách của giới thượng lưu cổ điển tao nhã, anh ta kéo lấy tôi đi thẳng lên tâng hai, ném tôi lên chiếc giường ở trong phòng ngủ, tôi ngồi ở trên giường, nước mät chảy xuống từng giọt từng giọt, tôi không muốn bị anh ta coi thường, cúi đâu dùng sức lau nước mặt.
Anh ta dựa ở bên cửa, im lặng một lúc, thở dài: “Được rồi, em nghỉ ngơi ở đây đi, ba ngày tới em sẽ phát sốt, thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng, ở nhà tôi mới bảo đảm được an toàn tính mạng cho em”
Nguy hiểm tới tính mạng? Tôi ngây ra, mắt vẫn đong đầy nước mät ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Đôi mắt anh ta tối đi, nhìn chăm chú vào tôi, giống như có thể nhìn vào nơi sâu thắm trong linh hồn tôi vậy, môi mỏng anh ta khẽ mở: “Cơ thể em vân chưa chuẩn bị tốt để thừa nhận được tôi, sau khi bị tôi làm thì khí lạnh trong cơ thể tôi truyên sang cơ thể em”
Tôi không hề muốn nhớ tới chuyện trên xe một chút nào, bàn tay năm chặt lại, con ngươi đỏ hồng trừng anh ta: ‘Sao thế, bây giờ muốn bồi thường cho tôi à?”
Anh ta híp mắt lại: “Tôi thấy em vẫn chưa biết sống chết là gì đâu nhỉ, ngoan ngoãấn mà ở yên đi!”
Tôi muốn cãi nhau một trận thật to với anh ta, anh ta lại không cho tôi cơ hội đó, đóng cửa đi ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng khoá cửa từ bên ngoài.
Cảm giác tức không có chõ xả rất khó chịu, tôi tức đến đau gan, nặng nề năm xuống giường anh ta.
Không phải là khí lạnh đi vào rồi à?
Không phải sẽ nguy hiểm tới tính mạng sao? Nguy hiểm thì càng tốt, chết quách đi cho xong!
Tôi tuyệt vọng mà nghĩ như vậy.
Nhưng nói cho cùng, ai mà không sợ chết chứ, ai lại muốn mình chết?
Năm trên giường một lúc, tôi bò dậy, trong phòng ngủ có một phòng tắm, cả người tôi đều dinh dính rất khó chịu, cởi đồ ra rồi đi vào phòng tăm.
Cơ thể tôi hiện lên trong chiếc gương của phòng tăm, trên người chõ nào cũng là dấu hôn của Lãnh Mạch, nơi riêng tư nhất cũng có, tôi lấy khăn tắm dùng sức chà sát, nhưng làm thế nào cũng không lau đi được những dấu vết anh ta để lại trên người tôi, tôi rất thất vọng, ngồi bệt xuống sàn khóc nức nở.
Khóc xong thì cảm xúc của tôi cũng bình tĩnh lại một chút, tôi lê thân thể vào trong bồn tắm, chìm trong làn nước ấm áp, nhăm mắt lại.
Cuộc đời toàn những chuyện mệt mỏi và tuyệt vọng, sau khi những chuyện này xảy ra, ngoài việc mạnh mẽ đối mặt cố găng sống tiếp ra, thì không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.
Đúng vào lúc này, cơ thể tôi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.