Chồng Ma Của Em

Chương 77: Anh ta sẽ lo lắng cho tôi sao






Đúng lúc Lãnh Mạch đang giơ một tay bóp một con ma ở trong không trung, trong mắt Thư Chấn chính là một hành vi kì lạ đáng ngờ, ông ấy lập tức đi về phía chúng tôi.

“Hai người đang làm gì vậy” Thư Chấn vừa lại gân vừa hỏi.

Lãnh Mạch cau mày, buông con ma trong tay ra, thu tay lại, con ma nhân cơ hội nhảy về sau mấy bước rồi trốn thoát.

Thư Chấn đã qua đây, có một con ma nhảy lên đầu vai Thư Chấn, tôi và Lãnh Mạch đều nhìn chăm chăm con ma đó, chắc Thư Chấn cũng cảm giác được, nhìn khäp nơi, càng nghi hoặc hơn: “Hai người đang nhìn cái gì vậy? Trong phòng có cái gì sao? Cô bé, sao cháu lại trốn sau lưng bác sĩ Lãnh?”

Ba câu hỏi liên tiếp này tôi đêu không trả lời được, quan trọng là, ba con ma nhận ra sau khi Thư Chấn tới thì chúng tôi không thể ra tay với chúng nó, chúng nó bắt đầu vênh váo, con ma nửa quỳ bên cạnh cửa sổ mạnh mế tấn công chúng tôi, xuyên qua người Thư Chấn, tốc độ nhào về phía Lãnh Mạch rất nhanh.

Lãnh Mạch cười một tiếng, nhấc chân tùy tiện đá một cái, trên chân có một chút băng sắc bén, đá thẳng vào bụng con ma nam kia, con ma nam hét thảm lên ngã về phía sau, đụng lên trên kính, phát ra một tiếng vang.

“Hai người rốt cuộc đang làm gì vậy?


Hai người rốt cuộc là ai? !” Thư Chấn nghe thấy tiếng vang của kính, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng lại không thấy gì cả, ông ta lại quay đầu nhìn tôi và Lãnh Mạch như nhìn kẻ điên vậy: “Đừng nói với tôi răng, hai người đang hoạt động cơ thể nhé”

Cái ông cảnh sát Thư Chấn này khó đối phó thật đấy, Lãnh Mạch lại không thích nói chuyện với con người, anh ta sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì đâu, hoàn toàn không để ý tới Thư Chấn, trực tiếp đi về phía con ma ở chô cửa sổ, tôi không kịp giải thích gì với cảnh sát Thư Chấn nữa, vội vàng đuổi theo anh ta, anh ta vươn tay bóp lấy con ma nam, cảnh sát Thư Chấn thấy Lãnh Mạch vươn năm tay ở trong không trung, thế này còn không lạ thì là cái quái gì nữa!

Tôi vội vàng mở cửa sổ ra, quay đầu cười với Thư Chấn: “Có gì đâu ạ, phòng bí bách quá, mở cửa sổ cho thoáng một chút”

Lúc này Lãnh Mạch cũng bóp chết con ma nam kia, thu tay lại, tôi thở ra một hơi.

“Hành vi của hai người, vô cùng đáng ngờ” Nhưng cảnh sát Thư Chấn không hề tin lời bịa đặt của tôi, đi tới trước mặt Lãnh Mạch, bắt lấy bả vai Lãnh Mạch: “Cậu căn bản không phải là bác sĩ. Nói, hai người rốt cuộc là ai, tới đây để làm gì, có mục đích gì, hai người làm đã làm gì cấp dưới của tôi?

Vì sao bọn họ tỉnh lại được? Có phải hai người liên quan tới việc của thôn Nhân Hoà không?”

Tôi muốn khóc luôn rồi đó, chúng tôi tới đây thật sự không có ác ý mà, giúp giải quyết ác ma mà lại bị gặng hỏi như vậy, quan trọng là bây giờ phải có lí do để lừa gạt cho qua, bởi vì nếu chúng tôi nói, bây giờ, có một con ma nữ đang bám trên vai cảnh sát Thư Chấn, chắc cảnh sát Thư Chấn sẽ gọi cho bệnh viện tâm thân đưa chúng tôi đi mất.

Lãnh Mạch khó chịu hất tay Thư Chấn ra: “Cảnh cáo ông, đừng động tay động chân với tôi”

Tôi vội vàng kéo lấy Lãnh Mạch, nói với Thư Chấn: “Cảnh sát Thư Chấn, cấp dưới của ngài bây giờ đã tỉnh rồi, lẽ nào đây không phải chuyện tốt sao? Còn quá trình khác, thực sự quan trọng tới vậy sao? Nếu cứ cố găng tìm hiểu tới cùng, ngài có từng nghĩ răng, người khác sẽ có việc khó nói không?”

Đăng trước vân còn hai con ma có thể tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào, bây giờ tôi lại phải vắt óc mà nói chuyện với cảnh sát Thư Chấn, thật không biết là nực cười hay là châm chọc nữa.

Thư Chấn cau chặt mày lại: “Có lời khó nói?”

Lúc này con ma nữ đứng cạnh Thư Chấn đột nhiên nhào về phía tôi, Lãnh Mạch vươn tay kéo tôi lại, lại bị Thư Chấn †úm lấy, Thư Chấn túm lấy cánh tay Lãnh Mạch: “Cậu lại muốn làm gì vậy?”

“Buông ra” Giọng nói Lãnh Mạch trâm hẳn xuống, anh ta sắp hết kiên nhãn rồi.

Vốn dĩ tôi và Lãnh Mạch đứng rất gần nhau, nhưng do bây giờ Thư Chấn lại chen giữa tôi và Thư Chấn, muốn chạy về phía Lãnh Mạch là không thể, mà con ma nữ kia đã nhào tới túm lấy tóc tôi, tôi thậm chí còn nhìn thấy con ma nữa há cái miệng đây máu ra, phun khí đen ở trong miệng về phía tôi.


Tình hình vô cùng khẩn cấp, tôi mau chóng động não nghĩ tới gì đó, lớn giọng hét lên: “Tiểu Mỹ, cảnh sát Thư Chấn hỏi bố cậu thế nào rồi”

“Hả? Bố tôi á?” Tiểu Mỹ quay đầu lại: “Bố tôi tỉnh rồi, bác Thư mau tới đây đi ạ”

Chắc Thư Chấn cũng không muốn đánh răn động cỏ, lúc Tiểu Mỹ quay đầu lại thì cũng buông Lãnh Mạch ra, Lãnh Mạch đi tới kéo tôi lại, nhưng đã muộn, ma khí của con ma nữ đã phun lên mặt tôi, tuy tôi đã lập tức nín thở, nhưng vân bị hít phải một ít.

Tôi chỉ cảm thấy trước mặt đen kịt, sau đó, tôi ngã vào trong lòng Lãnh Mạch, rồi bất tỉnh nhân sự luôn.

Đợi tới khi tôi tỉnh lại, tôi đang năm trên giường, Tiểu Mỹ, Thư Chấn, Lãnh Mạch, đều đang ở bên cạnh nhìn tôi, Tiểu Mỹ thấy tôi tỉnh rồi, vội vàng hỏi: “Đồng Đồng hôm nay cậu không khoẻ thì cũng đừng miên cưỡng!

Cậu cũng thật là, sốt cao như vậy còn muốn tới giúp, cậu thế này thì tớ thiếu nợ cậu biết bao chứi”

Chắc là Lãnh Mạch nói tôi bị sốt, tôi nhìn Lãnh Mạch một cái, anh ta bình tĩnh nhìn tôi, con ngươi sâu thảm, không nhìn ra được suy nghĩ của anh ta, trước giờ tôi đều không hiểu được suy nghĩ của anh ta, chỉ nghĩ răng, lúc tôi ngất xỉu, anh ta có quan tâm tôi hay không, cho dù chỉ là một giây thôi.

Nghĩ gì vậy, bây giờ là lúc nghĩ mấy chuyện linh tỉnh vớ vẩn sao?

“Tôi không sao, cảm ơn.” Tôi chống tay ngôi dậy, nhìn Thư Chấn, ông ấy không còn dùng ánh mät nghi ngờ nhìn chúng tôi như ban nãy nữa, vậy thì tốt, tôi lại nhìn xung quanh, rất nhiều người đang vây xung quanh tôi, tôi không tìm thấy con ma nào còn lại nữa, chỉ đành hỏi Tiểu Mỹ: “Bố cậu sao rồi?”

“Tỉnh rồi, ông ấy nói phải cảm ơn cậu!

Còn ba đồng nghiệp khác cũng tỉnh rồi, cảm ơn cậu nhé Đồng Đồng!”

Ba người khác?

Là bốn người mới đúng chứ, nói vậy thì vân còn một người đang hôn mê, vậy cũng có nghĩa là, con ma bên người đó vân chưa chết!

Nghĩ tới đây thần kinh của tôi lập tức căng lên, muốn xuống giường, nhưng sức không đủ, người khuyu xuống, Lãnh Mạch ở bên cạnh ôm lấy eo tôi, đỡ tôi dậy, tôi mới đứng dậy được, cảm kích cười với anh ta một cái.

“Đồng Đồng cậu quá đáng lăm nha”


Tiểu Mỹ cười hihi đánh tôi một cái: “Có bạn trai cũng không nói với tôi.”

“Hả?” Bạn trai? Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Đừng giả vờ nữa” Tiểu Mỹ dán tới, nhìn tôi và Lãnh Mạch một cách mờ ám: “Lúc cậu ngất đi tôi hỏi bác sĩ Lãnh quan hệ giữa hai người, anh ấy nói cậu là bạn gái của anh ấy nha!”

Lãnh Mạch nói tôi là bạn gái của anh †a?IJI Không phải chứt !!

Cái kiểu khó ở như cái tên Lãnh Mạch này sẽ không chủ động nói về quan hệ của tôi với anh ta đâu!

Quả nhiên, Lãnh Mạch nhanh chóng phản bác lại: “Tôi không nói.”

Tuy biết rõ đáp án, nhưng tôi vân cảm thấy rất mất mát.

“Nhưng anh nói cậu ấy là người phụ nữ của anh mà” Tiểu Mỹ nói.

“Cái này thì đúng.” Lãnh Mạch bình tĩnh trả lời.