Chồng Ma Của Em

Chương 709




Chương 709: Đội quân biến mất không dấu vết

Sau khi thực lực được tăng lên, cảm giác đối với sát khí cũng trở nên mạnh hơn.

Tôi dựa vào lông ngực Lãnh Mạch không cử động.

Dạ Minh chỉ mở mắt ra, cũng lười cử động Lãnh Mạch khế phẩy tay, sát khí tiến tới gân chúng tôi phút chốc bị anh đánh tan, một con dao găm rơi xuống nên tuyết trước mặt tôi.

Lãnh Mạch lại khẽ cử động tay, từ một cái cây đối diện vang lên một tiếng hét thảm thiết, sát thủ đang ẩn mình trên cây rơi xuống, ngã lăn ra nền tuyết.

“Khoan đã! Đừng giết tôi! Mọi người hiểu lầm rồi!”

Khi Lãnh Mạch muốn ra tay lần thứ ba, cậu sát thủ che mặt hoảng sợ, liên tục giật lùi về sau, đạp phải cành cây khô phía sau mà tự khiến mình giật mình, nhảy dựng lên Tên sát thủ này… trừ có năng lực ẩn náu hơi tốt ra, những khía cạnh khác còn không băng cả Tống Thiên Ngân nữa.

“Ai phái anh tới ám sát bọn tôi?” Tôi hỏi cậu ta.

Chẳng lẽ hành tung của chúng tôi đã bại lộ trước Lạc Nhu? Chẳng lẽ trong chúng ta còn có gian tế?

“Không phải, tôi tới không phải để giết mọi người, ban nấy chỉ là mắt kém nhìn nhầm thôi” Sát thủ che mặt nói.

“Há, nhìn nhầm? Anh có thể bịa ra cái lý do nào tốt hơn được không? Coi bọn tôi là kẻ ngốc hay chính anh là kẻ ngốc vậy?” Một sát thủ mà lại nhận mắt kém nhìn nhầm, chọc bọn tôi đấy à.

“Là thật mà. Tôi là người của tộc dược sư, ban nãy tôi tưởng là người của Minh Vương tới nên ra tay với mọi người” Sát thủ nói.

“Người của tộc dược sư?” Tôi ngồi dậy, ra khỏi lồng ngực Lãnh Mạch: “Chứng cứ đâu?”

Sát thủ che mặt tháo mặt nạ của mình xuống. Đây là một thiếu niên thanh tú. Cậu ta lấy từ lồng ngực một tấm thẻ bài, đưa tới gân Lãnh Mạch: “Tôi thật sự không ngờ được Chí Tôn Vương đại nhân sẽ xuất hiện ở nơi này. Đáng lý đây là nơi Minh quân phải đi qua khi trở về thành, sao các vị có thể..”

Lãnh Mạch lười biếng bảo tôi nhận bảng tên cho anh xem. Anh xem xong, xác nhận cậu ta quả là người của tộc dược sư.

“Chẳng lế bảng tên này là thứ không thể ngụy tạo?” Tôi hỏi.

“Cô nương có chỗ không biết” Sát thủ trả lời tôi: “Trên thế giới này, bất cứ thứ gì cũng có thể ngụy tạo, duy chỉ có đồ vật của tộc dược sư, tất cả mọi thứ do tộc dược sư chế tạo ra đêu mang theo luông khí và nguyên liệu đặc biệt của tộc dược sư, trừ phi do người của tộc dược sư chính tay làm ra, còn đâu những người khác không thể bắt chước được.”

Nếu Lãnh Mạch đã xác nhận, tôi cũng không nói gì nữa, đứng dậy: “Minh Vương Lạc Nhu không phải người có thể bị ám sát đơn giản như vậy. Cậu vần nên ẩn mình để dò thám tình báo thì ổn hơn”

“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi cũng nghĩ thế, ban nãy chẳng qua chỉ do quá kích động” Cậu sát thủ trẻ tuổi cũng không hề khách sáo, cúi mình trước tôi: “Nhưng kể cũng lạ, theo lý hắn sau khi chiến bại Minh Vương đã phải lập tức rút quân, thế nhưng tôi đã chờ ở đây cả ngày trời mà vẫn chả thấy bóng một tên Minh quân nào, không biết họ đã đi đâu rồi”

Lãnh Mạch đứng ngay dậy, nhăn mặt: “Cậu nói đây là nơi Minh quân bắt buộc phải đi qua?”

“Vâng thưa Chí Tôn Vương đại nhân, bất kể là dẫn binh từ thành Minh Vương tới Băng Thành hay rút quân từ Băng Thành về thành Minh Vương, đây chính là con đường tắt nhanh nhất. Lúc trước khi Minh quân tấn công Băng Thành cũng rời đi băng chính con đường này, tộc trưởng sẽ không nói sai”

Lãnh Mạch trầm tư.

Tộc trưởng của tộc dược sư quả thật rất lợi hại, luôn suy xét chu toàn tất cả mọi mặt. Nếu ngay cả tộc trưởng cũng nói nơi này là nơi ắt phải đi qua, tất nhiên là Minh quân sẽ phải đi qua đây. Sau khi chiến bại, theo lý Minh quân nên di chuyển theo con đường ngăn nhất để lập tức trở vê thành Minh Vương nghỉ ngơi dưỡng sức, làm sao có thể…

“Bây giờ chỉ còn một cách giải thích” Sát thủ trẻ tuổi còn nói: “Là sau khi rút quân, Minh Vương Lạc Nhu đã không dân Minh quân về thành Minh Vương mà đã đi đâu không biết.”

Đi đâu không biết.

Số Minh quân còn sót lại chí ít cũng phải tới mấy trăm vạn, Lạc Nhu sẽ dân họ đi đâu được?

“Tôi sẽ về báo cáo chuyện này với tộc trưởng, Chí Tôn Vương điện hạ, tôi không quấy rầy các vị nữa, xin đi trước”

Lãnh Mạch xua tay, sát thủ trẻ tuổi liền rời đi.

Đợi sát thủ đi rồi, Dạ Minh lại gần: “Giờ phải làm sao đây? Chúng ta nên bám theo đi tìm tộc dược sư hay là tiếp tục đi thành Minh Vương”

Chỉ sau chốc lát ngãm nghĩ, Lãnh Mạch nói: “Đi thành Minh Vương”

Bây giờ Lạc Nhu không có trong thành, thành Minh Vương chẳng khác gì một tòa thành trống, đối với chúng tôi, có lẽ đây chính là một cơ hội rất tốt.

Lần nữa lên nữa, chúng tôi tiến thẳng về hướng thành Minh Vương.

Khi chạng vạng tối, chúng tôi đã tới một địa điểm phía ngoài thành Minh Vương.

Ngựa được chúng tôi giấu vào trong rừng, còn ba người chúng tôi thì nương vào bóng đêm, lén lút lẩn vào trong thành.

“Lãnh Mạch, chúng ta phải tìm không gian cách không kia thế nào?” Trên đường đi, tôi hỏi Lãnh Mạch.

“Đi vương điện trước.” Lãnh Mạch nói.

Dạ Minh đã sốt ruột chạy lên đi đầu.

Chúng tôi tụt lại phía sau.

Trong thành Minh Vương rất yên tĩnh, trên đường không có lấy một người dân. Thi thoảng có mấy binh lính tuần tra đi ngang qua, mặt mày ủ rũ không có ý chí chiến đấu, bầu không khí trong cả thành Minh Vương hình thành sự đối lập hoàn toàn với không khí ở Băng Thành.

Tôi và Lãnh Mạch rảo bước xuyên qua những con phố. Đột nhiên trông thấy căn nhà quen thuộc, tôi kéo Lãnh Mạch dừng chân: “Phải rồi, dì Đa Đa thế nào rồi nhỉ? Hay chúng ta tới thăm dì ấy một lân?”

Lãnh Mạch nhìn tôi, cặp mắt sâu hút: “Chẳng lẽ em không biết?”

Tôi sững sờ: “Biết gì cơ?”

“Bởi vì dì Đa Đa có quan hệ rất gần gũi với Tống Tử Thanh, do đó sau khi vào thành Minh Vương, Tống Lăng Phong đã cho người bắt dì Đa Đa lại, hơn nữa còn xử tử dì ấy rồi” Lãnh Mạch thản nhiên trả lời tôi.

“Cái gì?! Xử tử?!” Tôi còn nhớ lân đó khi chúng tôi định đi chủ điện ám sát Lạc Nhu đã gặp được Lạc Nhu ở cửa nhà dì Đa Đa. Lần đó nhờ dì Đa Đa nhanh trí mà chúng ta mới thoát được nguy hiểm. Hơn nữa quan hệ của dì Đa Đa và Tống Tử Thanh còn rất tốt, vì thế mà bị Tống Lăng Phong xử tử…

“Chúng ta đi qua bên đó, em sẽ biết thôi” Lãnh Mạch năm tay tôi, dẫn tôi tới đó.

Chúng tôi đến cửa nhà dì Đa Đa.

Xuyên qua ô cửa sổ, căn phòng của dì chìm trong bóng tối đen đặc, không có dù chỉ một bóng người.

Tôi cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng đó là một bà dì rất hiền lành tử tế, không so đó tranh đấu với ai, rõ ràng chỉ là người bình thường, ấy thế lại bị Lạc Nhu kéo vào trong cuộc chiến này…

“Trong cuộc chiến này, người vô tội hi sinh còn có rất nhiêu. Chiến tranh chính là như thế, em có hiểu không, vật nhỏ?”

Tôi hiểu chứ…

Chiến tranh rất tàn khốc. Chúng tôi của bây giờ, việc duy nhất có thể làm chính là đạp lên thi thể của vô số người như thế, tiến về phía trước, giành lấy thắng lợi.

Không nhìn căn nhà này thêm nữa, không buồn thương thêm nữa, tôi năm chặt tay Lãnh Mạch: “Đi thôi.”

Chúng tôi rời khỏi căn nhà của dì Đa Đa.

Tên sát thủ kia nói đúng. Hiện chúng tôi đã ở bên ngoài chủ điện nhưng vân không nghe thấy trong chủ điện có bao nhiêu âm thanh tiếng động. Nhìn bề ngoài, có vẻ Lạc Nhu và Tống Lăng Phong thực sự không có ở đây.

“Đi thôi” Lãnh Mạch nói.

Dạ Minh đi trước hạ gục hai tên lính giữ cửa, kéo hai kẻ đó vào trong một góc tối, đoạn mở cửa chủ điện, gọi chúng tôi đi vào.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời sáng ngời, chẳng có lấy một cợn mây đen.

Lần này chúng tôi tới quá mức thuận lợi, chỉ hi vọng sau khi vào chủ điện sẽ không xảy ra bất trắc gì