Chương 694: Chiến đấu
Minh Vương Lạc Nhu Mặc dù Tống Tử Thanh và Hàn Vũ vân còn rớt lại ở phía sau nhưng mà họ cũng đã ra khỏi thành phố, có điêu là mấy ma quỷ này vân lao tới.
“Đồng Sênh!” Tống Tử Thanh gọi.
Ngay lập tức có một con khuyển quỷ suýt nữa đã †óm được Hàn Vũ đã bị chia năm xẻ bảy trên không trung và biến thành một đống linh hồn tan nát.
“Cẩn thận! Có quỷ sail”
Mặc dù vong linh và xương khô có chỉ số thông minh không cao, nhưng mà trong này cũng có quân minh của Lạc Nhu. Những người binh lính ngay lập tức chú ý đến nơi chô của Đồng Sênh, trước đó cũng vì sự xuất hiện của quỷ sai đã gây ra tổn thất lớn cho quân minh. Sau đó, Tống Lăng Phong tạo ra trận pháp chuyên sử dụng để quỷ sai hiện hình. Những người lính này thi triển trận pháp làm cho thuật ẩn thân của Đồng Sênh bị phá vỡ. Đồng Sênh xuất hiện, một đám binh lính lập tức tấn công Đồng Sênh.
“Không được! Tôi đi giúp đố!” Vừa nói tôi vừa quay người đi tới.
“Chờ đã!” Không Vương vội chộp lấy tôi.
Tôi quay đầu lại: “Chẳng lẽ tôi lại đứng ở đây mà nhìn bọn họ bị một đám quân minh vây công sao?”
“Nếu cô gái nhỏ có thể tin tưởng bổn vương thì hãy giao nơi này cho tôi rồi cô hãy cùng Bạch Hổ đi Băng Thành hô trợ Lãnh Mạch. Trong chốc lát thì chúng ta không thể rời khỏi đây, hơn nữa chúng ta còn bị bại lộ, trong thành nhất định sẽ phái binh lính đến Băng Thành hồ trợ thêm cho Lạc Nhu. Cô và Bạch Hổ phải nhanh chóng đến Băng Thành để gia nhập quân đội của Lãnh Mạch trước khi quân tiếp viện của Lạc Nhu đến, còn nữa phải chuyển tin tức cho Lãnh Mạch, hiểu không?”
Không Vương đã nói đúng, bây giờ tung tích của chúng tôi đã bị bại lộ, hơn nữa chúng tôi cũng không thể nào giải quyết quân minh trong một sớm một chiêu được. Mà một khi quân minh càng tăng tốc chỉ viện cho Lạc Nhu thì nhóm người cua Lãnh Mạch sẽ gặp rắc rối.
Thời gian không còn nhiều nữa, tôi cũng không dám nghĩ thêm, nghiến răng nghiến lợi: “Được rồi, Không Vương, tôi tin ông, tôi sẽ đi Băng Thành trước, chút nữa ông phải mang bọn họ trở vê!”
“Đừng lo lăng, tôi sẽ ” Không Vương nói.
Tôi không còn dám chậm trễ nữa, nhào lên lưng Bạch Hổ: “Bạch Hổ, đi thôi!”
Bạch Hổ chạy về phía rừng cây.
Tôi nhìn lại và thấy Tống Tử Thanh, Đồng Sênh và Hàn Vũ đã hoàn toàn bị bao vây bởi quân minh. Không Vương đi ra khỏi rừng, tiêu diệt một nhóm quân minh và giải vây cho họ, nhưng mà ngay sau đó lại có một nhóm lớn khác của quân minh đã bị bao vây lại. Cứ như vậy họ cứ dùng chiến thuật lấy đông hiếp yếu, sau cùng tôi không thể nhìn thấy ai nữa.
Chiến thuật biển người thực sự là chiến thuật nan giải nhất trên thế giới, đặc biệt là trong đội quân của Lạc Nhu.
Nhưng chỉ cần Lạc Nhu và Tống Lăng Phong không có ở đó thì Tống Tử Thanh và Không Vương sẽ có thể đối phó với những người lính này, tôi chỉ hy vọng răng sẽ không có gì đó sai sót.
Bạch Hổ đưa tôi đi thắng một đường, coi như là tôi đã rời khỏi núi tuyết, nhưng mà bây giờ đã là mùa đông rồi, mùa đông ở Minh Giới càng lạnh hơn, gió bấc thổi vù vù bên tai. Nhưng mà tôi cũng không cảm thấy lạnh lẽo, ôm lấy bờm của Bạch Hổ mà nhìn về phía trước, chỉ hy vọng nhanh lên, nhanh lên, nhanh đến bên người Lãnh Mạch.
Bạch Hổ dường như cảm nhận được sự lo lắng của tôi cho nên lập tức gia tăng tốc độ nhanh đến chưa từng thấy, tôi phải năm sấp túm lấy bộ lông của nó, nếu không thì suýt chút nữa bay ra ngoài.
“Đến!” Bạch Hổ đột nhiên hét lên.
Tôi ngẩng đầu lên.
Phía trước khói lửa mịt mờ, Lạc Nhu quả nhiên đã tập hợp một đội quân minh khổng lồ để tấn công đám người Lãnh Mạch. Đội quân của Lãnh dường như rất nhỏ, ít hơn trước rất nhiều, nó đã bị ảnh hưởng bởi việc Lãnh Mạch đã cắt cổ tay để cứu tôi, lúc đó một số binh lính đã bỏ đi.
Lãnh Mạch và Lạc Nhu đang chiến đấu trên không, mặc dù hiện tại Lạc Nhu không thể làm gì Lãnh Mạch được nữa. Nhưng mà quân minh của Lạc Nhu quá mạnh, những người lính bên phía Lãnh Mạch chết rất nhiều, họ liên tục rút về Băng Thành. Lãnh Mạch vừa chăm sóc binh lính phía dưới vừa chiến đấu với Lạc Nhu, tình hình không có lợi cho phe của chúng ta!
“Bạch Hổ, nhanh lên chút nữa đi!” Tôi lo lắng muốn chết, vừa nói trong tay tôi lại tạo ra thêm một thanh băng kiếm.
Bạch Hổ hóa thành tốc độ của viên đạn, trong nháy mắt chúng tôi đã ở phía sau quân minh , Bạch Hổ gầm lên một tiếng, sau đó xông thẳng vào đội quân minh.
Tôi đứng trên lưng Bạch Hổ và dùng thanh kiếm băng xuyên thủng người lính bên dưới.
Sự xuất hiện của Bạch Hổ và tôi đã lập tức làm rối loạn trận tuyển của quân minh, ngay lúc Lạc Nhu đang quay lại nhìn tôi thì cô ta đã bị Lãnh Mạch đâm vào vai.
Cô ta gâm một tiếng bay trở lại và lao về phía tôi.
“Cô nhóc cẩn thận!” Bạch Hổ nói.
Đôi mắt của tôi lạnh lùng và sắc bén lập tức chuyển sang cầm thanh kiếm băng trên cả hai tay.
Lạc Nhu bay áp sát.
Bạch Hổ nhảy về phía Lạc Nhu, tôi năm bắt cơ hội nhảy lên Bạch Hổ, không chút sợ hãi mà tiếp chiêu với Lạc Nhu, thanh kiếm băng trên tay toát ra ánh sáng của kiếm quyết nhà họ Tống.
Hắc Khí Cầu của Lạc Nhu đã đập thắng vào kiếm băng của tôi. Kiếm băng thì cũng chỉ là kiếm băng mà thôi, nó cũng không thể thay thế trảm thi kiếm, nó đã bị gấy.
Vì tác động áp lực của vụ va chạm khiến tôi bị văng lên trời, Lạc Nhu xuyên qua làn sương mù của Hắc Khí Cầu và lao thẳng về phía bụng tôi với, vẻ mặt của cô ta đầy sát khí.
Lúc này, mắt tôi lại mở ra dạng chuyển động chậm, và động tác của Lạc Nhu cũng chuyển thành chuyển động chậm trong mất tôi. Tôi quay lưng tránh khỏi chiêu thức của cô ta, một thanh kiếm băng khác lại xuất hiện trong tay tôi và vung nó về phía mặt cô ta.
Thanh kiếm đồng thời mang lại một luông khí sắc bén đâm thẳng vào Lạc Nhu, sự xuất hiện của luông khí này làm tôi cảm thấy rằng tốc độ và sức mạnh của mình đã được cải thiện.
Chiến khí?
Đây không phải là chiến khí mà tộc người lùn của Hải Ngạo sử dụng sao? Trước đó khi Hồng Hồng còn ở bên thì tôi làm sao cũng không thể học được, không ngờ Hồng Hồng rời đi thì tôi lại có thể sử dụng chiến khít Đây chắc chăn không phải là sự trùng hợp ngâu nhiên, e rằng Hồng Hồng có liên quan đến việc này, cũng là do cô ấy giở trò quỷ.
Lạc Nhu tránh đi kiếm khí, trong ánh mắt có hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã biến thành tức giận, quay đầu lại và tấn công tôi.
Cô ta có thể bay, nhưng tôi thì không thể nha, cơ thể cô tôi đang dần rơi xuống. Lạc Nhu đối mặt với tôi †ừ một nơi cao hơn và ném một chùm ánh sáng đen về phía tôi.
Tôi nhấc thanh kiếm băng lên, đọc lại kiếm quyết của nhà họ Tống cũng tiện thể điều động chiến khí mà Hải Ngạo đã dạy cho tôi.
Lần này, chiến khí của tôi cũng không trở thành kiếm khí dữ dội mà nó lại xuất hiện quanh người tôi, giống như một vòng tròn mờ mà bao vây lấy tôi. Sức mạnh của tôi lập tức tăng gấp đôi dưới sự bao vây của chiến khí, tôi quay về phía Lạc Như hét lên rồi vung kiếm: “Kiếm quyết, chém!”
Một tiếng nổ lớn nổ tung bầu trời, bay lên tận mây xanh.
Bạch Hổ đã bắt chính xác tôi và rơi trở lại mặt đất.
Kiếm băng lại bị gãy.
Tay cầm kiếm của tôi đang chảy máu, chấn động vừa rồi quá mạnh, nếu không phải ngay thời điểm quan trọng tôi dùng chiến khí bảo vệ tay mình thì tôi đoán †ay mình sẽ tan nát vì vụ nổ.
“Nhóc con!” Lãnh Mạch gọi từ bên kia bầu trời.
Tôi nhìn anh: “Em không sao!”
Sau đó, anh nhìn lại màn sương dày đặc do vụ nổ gây ra.
Màn sương mù dày đặc dân tan biến, Minh Vương Lạc Nhu xuất hiện ở cuối màn sương mù dày đặc.
Cô ta vân đang lơ lửng trên không trung, vốn mái tóc dài bông bềnh đã bị nổ thành một đống bù xù, trên tóc vân còn vương chút khói.
“Chết tiệt! Cô vậy mà! Cô vậy mà có thể làm tôi bị thương!” Lúc Lạc Nhu vừa nói, tôi nhìn thấy trên mặt cô †a có một vết máu rất nhỏ, rất nhỏ.
Màn sương mù dày đặc hoàn toàn tan biến, mọi người trên chiến trường đều nhìn thấy trận chiến giữa tôi và Lạc Nhu.
Toàn bộ chiến trường đột nhiên im lặng.
Binh lính của cả hai bên đồng loạt ngừng giao tranh.