Chồng Ma Của Em

Chương 654: Tộc Người Dược Sư




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bông hoø nhỏ màu xanh nhạt vừa lọt vào tay tôi, tôi muốn đưa lên chóp mũi ngửi, nhưng bông hoa nhỏ ấy liền xông vào ‡rong cơ thể tôi làm tôi không kịp phản ứng, tôi vội vàng kiểm tra cơ thể, kỳ lạ, điều này làm lại lại xảy ra?
“Hoa này có vấn đề gì sao?!” Đồng Sênh lập tức lo lắng bước về phía trước.

Tống Thiên Ngân cũng bị sốc, chạy đến kiểm tra tôi.

Tôi kiểm tra tới lui cơ thể mìnii một lần nữa, không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng bông hoa nhỏ thực sự lại biến mất trong cơ thể tôi, chuyện này-‹ “Loài hoa này có thể phục hồi một pi’ần thể lực đã mất của cô.” Giọng một cô gái đột nhiên vang lên trên cành Chúng tôi kinh hãi, nhanh chóng nhìn lên.

Ngồi trên cành cây lá xum xuê là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi vàng rực, chân lủng lắng, khuôn mặt thanh tú, nhìn qua trông cô ấy lớn tuổi hơn †ôi một chút.

“Cô là ai!” Đồng Sênh lập tức chữa lưỡi liềm vào đối phương.


Cô gó? nghiêng đầu, cười toe toét với tôi, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ dễ thương: “Tôi tên là Lưu Liêu, còn cô là Đồng Đồng, phải không”
“Lưu Liêu?” Tôi thì thầm tên cô gái, họ Lưu…
“Cô đã làm cái quái gì với mẹ nhỏ của tôi! Bông hoa nhỏ kia có phải là độc dược không?” Đồng Sênh hỏi.

“Tôi vừa mới nói rằng iöài hoa này có thể khôi phục một phần nội lực và tỉnh thần:-ã mất của cô ấy.

Nếu không tin thì hãy tự mình xem-3i” cô gái tên Lưu Liêu nói.

Nghe vậy, tôi mới đi kiểm tra sự hồi phục của cơ thể, điều kỳ diệu là vốn dĩ tôi sẽ không:bao giờ sản sinh ra nội lực hay tinh thần lực trong vòng ba ngày, nhưng bây giờ tôi đang cảm nhận được nội lực đang chảy trong cơ thể mình, mặc dù cơ thể vẫn còn rất yếu, nhưng ít nhất những sức mạnh bên trong có thẩ triệu hồi ra Hồng Hồng là đủ.

Cô gái này… không cố ý làm tổn thương tôi.

“Rốt cuộc… lai lịch của cô là gì?” Tôi nhìn cô gái với vẻ mặt phức tạp.

Cô gái không trả lời tôi ngay, cô ấy dừng lại, chống cả hai tay xuống mượn lực và nhảy khỏi cành cây.

Đồng Sênh và Tống Thiên Ngân lập tức cảnh giác đứng trước mặt tôi, dù sao đây cũng là một giai đoạn nhạy cảm, troag cuộc chiến như vậy, ngay cả trong thành cũng có thể có nguy hiểm.

“Tôi là chị gái của Lưu Nguyệt” Lưu Liêu nói.

“Chị Lưu Nguyệt?!” Tôi kinh hãi mở to mắt: “Vậy thì cô… sao cô lại xuất hiện ở đây? Làm sao mà cô… vừa rồi không có ai, đột nhiêr: cô… Chẳng lẽ cô cũng có thuật ẩn thân sao?”
“Tôi đã ở trên cành cây từ trước, nhưng có một loại cổ trùng trong tộc của chúng tôi: Sau khi ăn nó, nó có thể ngụy trang mình giống như tắc kè hoa, vì vậy các người mới không thể nhìn thấy tôi” Lưu Liễu dừng lại một chút, sau đó nói: “Lưu Nguyệt đi gao du thế giới có gửi mail cho chúng tôi và có nhắc đếr: tên cô.


Cô ấy nói răng cô ấy biết một cô gái tên là Đồng Đồng, nhưng cô gái này đi đến đâu cũng sẽ gặp rắc rối và chết chóc, mà thể chất lại cực kỳ yếu kém”
Mặt tôi đen lại, người tên Lưu Nguyệt kia, nhìn qua trông rất tốt đẹp, nhưng thực ra lại rất xấu bụng.

“Nhưng cô ấy có nói..” Ngay khi đề tài của cuộc trò chuyện chuẩn bị chuyển đi, Lưu Liễu lại nói: “Cô ấy nói rằng cô khá thú vị.

Tuy còn trẻ, nhưng có tâm lý trưởng thành hơn người lớn, còn có lòng dạ và tình nghĩa rộng lớn hơn cả bậc đế vương.

Cô ấy nói rất vui khi gặp được cô, cô ấy rất hân hạnh được làm bạn với cô và hy vọng được làn bạn với cô suốt đời”
“Lưu Nguyệt cô ấy…” Nghĩ đến bây giờ không biết sống chết của Lúu Nguyệt, tôi thấy có lồi với cô ấy, mắt tôi bông đỏ hoe “Ngoài việc nhắc úến cô, email còn đề cập nhiều hơn đến một người đàn ông tên là Dạ Minh” Nói đến Dạ Minh, Lưu Liêu sờ sờ c#m: “Chậc chậc, tiếc là cô không thấy bức thư của em gái tôi, ở giữa những câu chuyện đều nhắc đến anh ta.

Về người đàn ông đó, đơn giản là cô ấy măng người đàn ông đó là đồ tham ăn khốn nạn, trên thực tế thật ra ai cũng nhìn ra được tình cảm ám muội của cô ấy, tôi đoán chắc hai người phải có gian tình, nên lần này tôi muối tìm xem rốt cuộc là loại đàn ông nào mà làm cho em:sái tôi suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ, luôn luôn đặt ngoài miệng, để trong lòng”
Nghĩ đến việc Dạ Minh và Lưu Nguyệt là một đôi oan gia ngõ hẹp, tôi không khỏi buồn cười, nhưng ý cười dừng lại ở khóe miệng, tôi trở nên nghiêm túc trở lại: “Tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi đã không có tin tức của cô ấy kể từ khi Lưu Nguyệt bị Tống Lăng Phong bắt đi mất.

Đến bây giờ tôi không biết tìm cô ấy ở đâu, không biết còn sống hay đã chết, Tống Tử Thanh đã từng điều tra chuyện này nhưng vân không có tin tức gì.

Lưu Nguyệt đã tin tưởng tôi rất nhiêu và đã giúp đỡ tôi như thế này.

Nhưng khi cô ấy gặp nạn, tôi…”


Tính cách của Lưu Liêu khác nhiều so với Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nên ít nói và dịu dàng, còn Lưu Nguyệt thì rộng lượng và vui vẻ ion.

Ngay sau đó, Lãnh Mạch đã đến, đi cùng còn có đại soái của anh, Tống Tử Thanh, Dạ Minh, Sỉ Mị và quỷ sai Lý Phong.


“Nhóc con, em có việc gì chứ.” Lãnh Mạch ngay khi vừa đến đã vội vàng chạy tới chỗ tôi, đi ngáng qua Lưu Liễu như không nhìn thấy Lưu Liễu.

“Em không sao, em đã hồi phục rất nhiều thể lực, anh nhìn xem” Tôi nói, siết chặt năm tay, vận khí để cho anh xem.

Nhân tiện, tôi nói với anh về sự xuất hiện của Lưu Liêu: “Chính là như vậy… Lưu Liễu này giúp em khôi phục một ít nội lực, cô ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn với anh”
Lúc này Lãnh Mạch quay sang nhìn Lưu Liễu khi anh thấy tôi thực sự không có vấn đề gì.

“Ra màt Chí Tôn Vương, Chí Tôn Vương” Lưu Liêu chào Lãnh Mẹch.

“Miền lễ, cô hãy nói cho tôi biết chuyện cô muốn nói cho tôi.” Lãnh Mạch đáp.

Lưu Liêu nhìn lêrt và nói: “Cha của tôi lân này phái tôi tới để tôi làm liên minh với quân đội của Chí Tôn Vương”
Lần này, tất cả mọi người; bao gồm cả Lãnh Mạch đều chấn kinh.

“Cô đang nói cái gì vậy? Tộc Dược Sư của cô… sắp ra khỏi núi?!” Ánh mắt Dương Tàn Nguyệt nhìn lên, vội đi đến.

“Tôi nghe có đúng không?” ngay cả Điệp Hàn cũng nói: “Gia tộc cấm thuật số một thế giới, thậtsự muốn ra khỏi núi?!”.