Lạc Như vậy mà thực sự đã rút quân của mình!!!
Quân Minl: cuôn cuộn rút lui như thủy triều.
Trong nhất thời.chiến trường im bặt.
Sự im lặng đến quá đột ngột, khiến tất cả những người sống sót ở Lôi Thành đều ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng.
Sau vài giây im lặng, toän trường lập tức sôi sục lên.
Những người lính hò reo điên: cuồng và tung hết vũ khí lên trời như ăn mừng sống sót sau trận chiến, có người năm rạp xuống đất, có người öm¡ nhau nhảy múa, một ít người lại che mặt khóc lóc thảm thiết, có người lại ngửa mặt lên trời cười to, có người quỳ xuống hôn lên đất mẹ.
Trên tường thành.
“Tôi không ngờ răng bọn người của Đồng Sênh sẽ thành công” Hàn Vũ nói.
Chiến trường đang hoan hô, nhưng trái tim tôi vẫn treo lơ lửng, bởi vì Đồng Sênh, Dạ Minh, Tống Thiên Ngân vân chưa trở về.
Lãnh Mạch và Không Vương đã đến chiến trường để sắp xếp giải cứu những người bị thương.
Sau một thời gian vui vẻ điên cuông, chiến trường đã được khôi phục lại trật tr.
những người lính cũng lấy lại được sự tỉnh táo.
Mặc dù họ có thể không biết tại sao Lạc Nhu lại rút lui, nhưng chúng tôi đang thực sự còn sống.
Còn có thể sống sót, chính là chuyện đáng giá nhất.
Bọn người Dạ Mini vân không quay lại.
Tôi nhìn vê phía xa, tím tôi càng lúc càng treo lơ lửng “Cô Đồng đừng lo lắng quá, bọn họ sẽ không sao.
đâu” Lục Quy an ủi tôi.
Họ nói nửa tiếng nữa sẽ quay lại, nhưng giờ đã nửa tiếng trôi qua mà không ai thấy bóng dáng của họ đâu.
Lãnh Mạch quay lại phía tôi sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, anh vần còn đang ở trên cầu thang của bức tường thành, mặt đất giữa chiến trường đột nhiên rung chuyển mạnh.
Âm!
Mặt đất bốc lên một đám bụi lớn, binh lính của Lãnh Mạch nghĩ răng đó là cái bây của Lạc Nhu, cô ta đã quay trở lại nên tất cả đều cầm vũ khí của mình lên và sẵn sàng đón quân địch.
Tôi cũng hồi hộp nhìn sang.
Sau khi lớp bụi bay qua, một con tê tê khổng lồ xuất hiện trong không gian rộng lớn.
Ba người đang cưỡi trên con tê tê, đó là Dạ Minh, Tống Thiên Ngân và Đồng Sênh!
“Khụ, khụ, khụ; Tống Thiên Ngân chết tiệt, lão tử thật muốn đánh chết cậu!” Dạ Minh gâm lên vang trời, sắc mặt xám xịt: Tản đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, sau một hồi thở dốc, tôi lại ñgôi xuống xe lăn.
Mọi người đã trở về an toäi.
Chiến trường với những xác chết chất thành đống đã bắt đầu được dọn dẹp, Lãnh Mạch ra lệnh cho quân đội đếm số lượng, chữa trị những người bị thương và thu hồi vũ khí còn sót lại trên chiến trường.
Thủ lĩnh của Qủy sai đến gặp Lãnh Mạch.
Lãnh Mặch gọi Dạ Minh, bọn họ đứng giữa chiến trường cùng với Không Vương và vài người thảo luận về chuyện tiếp rino.
Tống Thiên Ngân và Đồng Sênh đến tường thành để tìm tôi, vừa đi họ vừa cãi và xô đẩy nhau, Đồng Sênh trông như một đứa trẻ trong đám đông.
Phỏng chừng Đồng Sênh là đứa trẻ duy nhất tham gia chiến đấu.
Không ít người ngoái lại nhìn thăng bé và giơ ngón tay cái lên, Đồng Sênh đỏ mặt gãi gãi đầu ngượng ngùng, vội vàng chạy đến bên cạnh tôi lao vào vòng tay 1ôi: “Mẹ nhỏ, chúng con về rồi.”
Tôi trở tay, ôm chầm lấy thăng bé: “Chỉ cần trở vê bình an là tôLiồi”
“Có em chém sóc cho thăng bé, sẽ không có vấn đề gì đâu” Tống Tiiiên Ngân nói từ phía sau.
“Thôi đi, chú nói không thấy ngại sao, với thân thể yếu đuối mong manh ¡ti¡ư chú, tôi không biết làm thế nào chú có thể sống sót Sau cuộc chiến này.
Việc triệu hồi một thức thân nhỏ bé cảng khiến cơ thể kiệt quệ và cần người đỡ dậy.
Nếu không có tôi và chú Dạ Minh, chú còn không thể leo lên con tê tê.” Đồng Sênh ngẩng đầu trong vòng tay tôi chế nhạo.
“Đồ con nít đáng ghét! Cậu suytehút nữa đã bị binh lính phát hiện, là ai thay cậu giư: đông kích tây dân bọn chúng đi nơi khác!” Tống Thiên Mgân nhìn thăng bé chăm chăm.
Hai người lại cãi nhau, nhưng tôi không thấy ồn ào, cười toe toét suốt.
“Mẹ nhỏ, miệng của mẹ có phải bị co giật không?”
“Chị ơi, chị có bị não không?”
Đồng Sênh và Tống Thiên Ngân đồng thanh.
Tôi trợn tròn mắt.
Sau khi đã náo loạn đủ, Đồng Sênh và Tống Thiên Ngân nõi với tôi chuyện đi đến thành Minh Vương.
Linh hồn khai guan của Lạc Nhu được giấu trong ngăn giữa sàn của thủy lao và đúng như Dạ Minh đã nói, cơ quan dày đặt, binh iĩnh canh gác nghiêm ngặt, phải nô lực rất nhiều mới có thể lừa dân binh đoàn đi.
Đồng Sênh lẻn vào và tìm thấy linh hồn khai quan, vốn định là nhân tiện tiêu diệt linh hồn của Lạc Nhu, nhưng làm gân nửa ngày thằng bé cũng không thể phá vỡ lớp bảo vệ bao phủ linh hồn khai“quan.
Họ không thể trì hoãn thời gian thêm nữa nên phải từ bỏ ý định và vội vàng rời đi.
Lạc Nhu cũng giống như Dạ Minh đã nói, việc đóng linh hồn khai quan khiến cô ta nghỉ ngờ, rồi rút quân về.
Mặc dù Tống Thiên Ngân và Đồng Sênh nói quá trình rất đơn giản, nhưng tôi biết nó khôiïg phải đơn giản, khẳng định họ cũng phải gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ họ đã an toàn trở lại, những nguy hiể:n đó cũng không nói với tôi, sợ tôi lại lo lăng.
Trên tường thành cũng có rất nhiều người bị thương, tôi để Lục Quy ở lại giúp Hàn Vũ ra sức chữa trị hết mình, Lục Quy là loại người trị thương không phân biệt địch ta, Hàn Vũ cũng thế, họ tự nhiên sẽ cố gắng hết sức để làm.
Tôi để cho Tống Thiên Ngân đẩy xe lăn, Đồng Sênh đi bên cạnh tôi và nói chuyện, ba chúng tôi ra khỏi tường thàrii: Bên trong Lôi Thành đã bị quân Minh đánh vào.
Hiện cổng thành đang trong tình trạng lộn xộn.
Các binh lính đã chuyểš.
những tấm gô, đỉnh và gạch đến, bắt đầu sửa chữa cểng.
Cư dân trong Lôi Thành đã vượt qua đại nạn, đềuzmang thức ăn từ nhà của họ ra cho binh lính, nhiều nanxthanh nữ tú cũng đến phụ giúp sửa chữa các thứ, giú2 khiêng cáng, giúp chuyển đồ.
Quân dân đoàn kết để mọi việc nhanh chóng hơn, chỉ cân loài người đoàn kết lại với nhau thì không việc gì là không làm được.
Ví dụ, trong cuộc chiến mà chúng +a tưởng là sinh tử này, nhưng cuối cùng, chúng ta vân sống sót.
Nhiều người đi đường cũng nhận ra chúng tôi, họ vây quanh chúng tôi, họ rất chân thành, niềm nở hỏi thăm chúng tôi.
Họ cũng cho rất nhiều thức ăn và ôm tôi, nói cảm ơn tôi, miệng tôi như chết lặng chỉ biết ậm ờ.
Tôi vẫn không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của người dân, dường như đây là cách duy nhất để họ bày tỏ lòng biết ơn, tình yêu của họ dành cho chúng tôi và vì thế tôi cũng tiếp nhận nó.
Tiểu Bắc từ trong đám đông chạy lại tìm tôi: “Chị Đồng Đồng!
Đồng Sênh vung lưỡi liêm của thăng bé lên để chặn Tiểu Bäc: “Cô là ai?”
“Đồng Sênh; sô ấy là bạn của mẹ” Tôi nói với Đồng Sênh.
Sau đó Đồng Sênth mới rút lại lưỡi liềm.
Tiểu Bäc có chút sợ hãi Đồng Sênh: “Chị Đồng Đồng, quỷ sai này là..”
“Thăng bé là con đỡ đầu của tôi, đừng sợ” Tôi mỉm cười Đồng Sênh dùng khuôn mặt nghiêm nghị đối mặt với Tiểu Bắc, con mắt lạnh lẽo nhìn ¿häm chăm cô ấy.
Tiểu Bắc là một cư dân bình thường, vì vậy tự nhiên cô ấy không thể chịu được khí chấtạnh lùng của Đồng Sênh, vì vậy cô ấy tránh mặt thăng bé và nói với tôi: “Chị Đồng Đồng, chị thật tuyệt vời! Chi.eó nhớ lần trước chị đã nói gì với em không, chúng ta Không nhất thiết phải thua trong cuộc chiến này sao? Kết quả là gì? Chúng ta thực sự đã thăng! Thực sự đã thăng!
Chị sớm đã không có kế hoạch gì cả mà đúng không?
Vậy mà thực sự đã đẩy lùi được binh lính của Minh Vương! Thật lợi hại! Giờ đây, người dân thành phố đều vô cùng cảm tạ các người! Thực sự! Chúng tôi yêu Chí Tôn Vươiig đến chết!”
“Chí Téi: Vương là của mẹ nhỏ của tôi, cô còn dám thèm muốn, tôi liên giết cô!” Đồng Sênh nói.