“Làm ơn hãy đưa con gái của chúng tôi đi” Người đàn ông nhìn Lãnh Mạch, nhắc lại một lần nữa: “Thế là đủ rồi, mọi sự đau khổ cũng nên kết thúc rồi, cũng đã đến lúc chúng tôi phải chịu quả báo”
“Anh nói linh tinh cái gì vậy!” Lý Lệ Bình hét lớn: “Anh nỡ để người ta mang con gái của chúng ta đi như vậy sao! Trái tim của anh đâu rồi, nó đâu rồi!”
Trần Ba nhìn Lý Lệ Bình, một người đàn ông với hai dòng nước mắt lăn dài trên khóe mắt: “Lệ Bình, vì con gái của chúng ta, chúng ta đã làm hại quá nhiều người rồi, đây là quả báo của ông trời, đây là quả báo….
“Quả báo con khỉ! Trước khi con gái ra đời không phải chúng ta vẫn luôn làm thế sao? Đây không phải là quả báo! Đây chỉ là một lý do anh không muốn chắm sóc con gái mà thôi!” Lý Lệ Bình dường như có chút điên dại, bà ta ôm chặt cô bé vẫn đang hút máu mình vào lòng: “Tôi sẽ không để các người mang nó đi đâu!”
Sự việc đã đến nước này, mặc dù những gì đôi vợ chồng này nói không đầu không đuôi, nhưng vẫn có thể suy luận ra nguyên nhân và kết quả, tôi hỏi Lãnh Mạch: “Cương thi cần dùng máu để nuôi sao? Tuổi thọ của đôi vợ chồng này còn bao lâu nữa?”
Lãnh Mạch hất cằm ra hiệu cho Cẩu Đản giải thích, Cẩu Đản lập tức cung kính gật đầu đáp: “Cương thi cân máu người để nuôi dưỡng, đặc biệt là máu và nội tạng của những bé trai, có thể giữ cho cơ thể cương thi không bị thối rữa trong một thời gian dài, hiện tại những linh hồn đã tố cáo đôi vợ chồng này đã đạt con số 999, tính thêm cả Triệu Hiểu là tổng cộng có 1.
linh hồn, sau khi 1.
đứa trẻ có tuổi trung bình dưới 10 này chết đi, đã tố cáo với chúng tôi.
Hiện nay tuổi thọ của đôi vợ chồng này còn không đến 1 năm”
“Một nghìn linh hồn sao?” Con số này khiến cho tất cả chúng tôi, bao gôm cả Dạ Minh và Lãnh Mạch đều kinh ngạc, tôi ôm lấy ngực: “Trong mấy năm qua, hai người đã giết một nghìn đứa trẻ! Hai người làm những chuyện không có tính người như vậy lẽ nào không sợ bị lên án sao? Lễ nào sự ra đời của con gái hai người vẫn chưa cảnh cáo hai người sao, những chuyện mà hai người làm nó thật sự điên rồ có biết không?
Chỉ vì con gái của hai người, mà hai người sát hại những đứa trẻ vô tội! Hai người còn có lương tâm hay không? Hai người với tư cách là con người, vậy trái tim của con người đâu?”
“Tôi không quan tâm!” Lý Lệ Bình hét lên: “Lên án là cái gì tôi không cần biết! Tôi chỉ biết chúng tôi không sai! Tôi sống ở cái thế giới này, chỉ có thể dựa vào việc buôn bán nội tạng trẻ em để sống, tôi chỉ vì sống mà không ngừng nỗ lực, lẽ nào thế cũng là sai sao? Cho dù tôi có lỗi, nhưng con gái tôi vô tội, ông trời dựa vào cái gì mà đối xử với nó như vậy! Nếu như ông trời đã đối xử với nó như vậy, thì sao tôi phải có lương tâm chứ! Dựa vào cái gì mà bắt tôi nghĩ cho người khác, vậy ai sẽ nghĩ cho tôi?”
“Bà!” Tôi vốn cho rằng trên thế gian này bố mẹ tôi chính là những người xấu xa nhất, thật không ngờ đúng là núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay gặp phải người phụ nữ này, tôi mới thực sự biết rằng thế nào gọi là lợn chết không sợ nước sôi! Nói những lời như vậy mà cũng không cảm thấy xấu hổi Người còn phẫn nộ hơn cả tôi là Triệu Hiểu, cậu ta không thể nhịn được nữa liền xông lên chỗ Lý Lệ Bình, cả người Triệu Hiểu tỏa ra khí đen, sự thù hận cuối cùng cũng khiến cho năng lượng của cậu ta bùng phát, Lý Lệ Bình đã nhìn thấy cậu ta, Triệu Hiểu túm lấy cổ áo của bà ta, máu chảy dọc xuống theo gò má, quần áo của Triệu Hiểu cũng đã rách ra, cơ quan nội tạng trong bụng vẫn giống hệt như lúc cậu ta chết, mọi thứ nát bét vô cùng thảm hại, tôi không dám nhìn liền quay mặt đi chỗ khác.
“Cậu là ai?” Sau khi Lý Lệ Bình đột nhiên nhìn thấy sự xuất hiện vô căn cứ của Triệu Hiểu liền lớn tiếng hỏi cậu ta.
“Tôi là ai? Bà quên tôi là ai rồi sao?”
Đôi mắt Triệu Hiểu toàn là khí đen: “Những chuyện ghê tởm mà bà làm với tôi và rất nhiều đứa trẻ khác, lẽ nào bà không hề cảm thấy tội lỗi sao?”
“Tội lỗi sao? Hahal” Lý Lệ Bình cười lớn: “Tôi nhớ ra cậu là ai rồi, cậu chính là con ma bệnh phiền phức. Tôi cũng thật đen đủi, lại không cẩn thận mà bắt phải một con ma bệnh về, đã chẳng bán được bao nhiêu tiền, còn phải chi một đống để chữa trị cho cậu, đến cuối cùng nội tạng có thể dùng được của cậu cũng chẳng có bao nhiêu, giá thấp đến nỗi suýt nữa thì lỗ vốn, cậu còn mặt mũi đến trước mặt tôi ăn vạ sao? Nếu như lúc đó không phải tôi nuôi cậu, hầu hạ cậu, cậu có thể sống lâu được như vậy sao? Cậu không cảm kích tôi thì thôi, còn muốn đến trả thù tôi sao? Lòng người ấy mà, hừ, tôi thấy không phải là tôi độc ác, mà là cậu, ngay cả biết ơn cũng không hiểu”
“Bà!” Cánh tay của Triệu Hiểu nổi đầy gân xanh, tức giận đến nỗi cả người run lên.
Tôi thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, liền chen vào; “Con người trên thế giới này, sẽ luôn có vài người điên rồ, tam quan bị hủy hoại, đối với họ mà nói, những chuyện xấu xa mà họ làm đều chẳng là gì cả, suy cho cùng thứ mà họ hại là con người, không phải đồng loại của họ, đối với những loại ngay cả súc sinh cũng không bằng như các người, nhìn thấy con gái bà biến thành như vậy, tôi chỉ có thể nói, đáng, đời!”
“Con ranh dám nói con gái tao như vậy!
Lý Lệ Bình lập tức trừng mắt nhìn tôi: “Hãy rút lại những gì mày vừa nói!”
“Nếu như bà đã có thể đem tính mạng của những đứa trẻ khác ra làm trò đùa, hơn nữa còn tùy ý chà đạp chúng, vậy tại sao tôi không thể tùy ý chà đạp con gái bà?” Tôi nhướn mày, tôi cũng không phải Mary Sue, những lời người phụ nữ này nói có thể khiến mọi người bỏ chạy trong vài phút, đối với người phụ nữ này, cho dù con gái của bà †a có vô tội hơn nữa, tôi cũng sẽ không lưu tình: “Ông trời có thể để bà và con gái bà sống đến ngày hôm nay, cũng thật là có mắt như mù”
“Mày! Đúng là đáng chết!” Bất cứ câu nói nào động đến con gái của Lý Lệ Bình thì đều có thể khiến bà ta tức giận. Bà ta muốn đứng dậy đánh tôi, nhưng vì mất máu quá nhiều, đứng lên được một giây lại lập tức ngã xuống đất, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt tức giận: “Mày có thể nói tao, nhưng con gái tao vô tội! Mày dựa vào cái gì mà bôi nhọ mạng sống của nó, ““
dựa vào cái gì mà chế giễu nó “Con gái bà vô tội sao?” Tôi cười khinh bỉ, chỉ vào Triệu Hiểu: “Vậy đứa trẻ này thì sao? Chúng không phải cũng vô tội sao?
Lúc các người mổ xẻ bụng của chúng, sát hại chúng, các người có nghĩ đến tâm trạng của cha mẹ chúng không? Bà có nghĩ rằng cha mẹ của chúng cũng đau khổ như bà bây giờ không? Bà chỉ biết con gái bà vô tội, bà đã bao giờ nghĩ đến người khác chưa?”
“Dựa vào cái gì tao phải nghĩ cho người khác! Dựa vào cái gì tao phải quan tâm người khác! Tao muốn giết hết những đứa trẻ đáng chết này, tao muốn buôn bán nội tạng! Tao muốn kiếm thật nhiều tiền để sau này đưa con gái đi du lịch vòng quanh thế giới!” Lý Lệ Bình hét lớn lên.
“Vậy thì hôm nay con gái bà biến thành bộ dạng như vậy là đáng đời!” Tôi cũng hét lớn lên, tức đến run người: “Đáng đời, đáng chết!”
“Tao liều mạng với mày!” Lý Lệ Bình đã thực sự cuồng loạn, hét lớn một tiếng, sau đó không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, bà ta đứng dậy lao về phía tôi.
Tôi không hề sợ bà ta, bởi vì có Lãnh Mạch ở bên cạnh tôi.
Chỉ là Lý Lệ Bình vẫn chưa lao đến chỗ tôi, thì đứa con gái đang nằm dưới đất đã nhanh hơn, nó đứng bật dậy, há cái miệng đẫm máu ra và cắn vào cổ Lý Lệ Bình.