Chồng Ma Của Em

Chương 631: Anh Mở Đường Cho Em






Trời càng ngày càng tối.

Trước khi đến tìm tôi, Lãnh Mạch đã sắp xếp ổn thỏa chuyện ở Lôi Thành và Băng Thành.

Anh nhìn tôi nói: “Em là chìa khóa của trận chiến này, đã chuẩn bị tốt chưa?”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhäm mắt lại và trâm giọng nói: “Đến đi, chúng ta cùng nhau đánh một trận!”
Lãnh Mạch không nói gì, chuyển tâm mắt, tôi nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt anh liên mỉm cười kéo tay anh nói: “Đừng lo lăng, Lãnh Mạch, em chính là người có hào quang của nhân vật chính, không đời nào gặp chuyện không may, tin em đi!”
Lãnh Mạch vân không nói gì, biểu cảm trên gương mặt xoắn vào nhau trông cực kỳ xấu.

Người đàn ông này chưa từng nói những lời ngọt ngào hay lo lắng, nhưng vẻ mặt của anh luôn sớm bán đứng anh như này.

Thời cơ đã tới, bầu trời ở Minh giới tiến vào khoảnh khắc sâu thắm và tăm tối nhất.

Lãnh Mạch băn pháo sáng lên không trung.

Pháo sáng nổ tung biến thành những chùm pháo hoa đủ màu sắc trên bầu trời.

Giây tiếp theo, tôi và Lãnh Mạch lập tức bị bao vây bởi những người lính giáp vàng của Lạc Nhu.


“Bi thôi!” Lãnh Mạch ném băng phong ra, đám binh lính xung quanh bị đồng cứng lại trong giây lát.

Tôi nhanh chóng nhân cơ hội này lao ra ngoài.

“Muốn chạy? Năm mơ!” Hai vị đại soái của Lạc Nhu tấn công về hướng này.

“Thật nực cười.” Lãnh Mạch lạnh lùng nói sau lưng tôi, dùng băng tiếp đón hai vị đại soái đó.

Đại soái thứ ba xuất hiện, ra lệnh cho nhóm binh lính: “Trước tiên hãy bao vây Chí Tôn Vương lại chờ Minh Vương đến! Còn bây giờ bắt lấy cô gái này cho tôi!”
Lãnh Mạch hừ lạnh một tiếng, hàn băng giáng xuống khắp trời.

Tôi tin tưởng Lãnh Mạch, và Lãnh Mạch cũng tin tưởng tôi, cho nên có anh ở phía sau mở đường, tôi không chút do dự lao thẳng về phía trước, hướng đến Lôi Thành.

Một số lớn binh lính vọt đến.

“Hồng Hồng! Linh hồn hợp nhất!” Hai mắt tôi lập tức tiến vào trạng thái cuông bạo đỏ như máu, rút Trảm Thi kiếm từ sau lưng, bổ vào tên lính đang xông tới phía mình.

Trảm Thi kiếm phát ra một tiếng tiếng nổ vang trời, con đường phía trước bị cắt thành hai nửa.

Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng Trảm Thi kiếm từ sau khi sửa chữa, Chung Nhiễm nói rằng tôi sẽ ngạc nhiên về những thay đổi của nó.

Nhưng đây đâu chỉ là ngạc nhiên? Đây quả thực là giật mình, chưa dùng kiếm quyết nhà họ Tống mà chỉ tùy tiện chém một nhát, Trảm Thi kiếm đã phát huy được năng lực khủng bố cỡ này! Lão già Chung Nhiêm kia quả nhiên là biến thái, rốt cuộc ông ta đã làm gì Trảm Thi kiếm của tôi vậy?
Những binh lính tép riu này căn bản không phải đối thủ của tôi, nhưng chúng có quá nhiều, Lạc Nhu đã bố trí một lượng lớn binh sĩ của mình đến bắt giữ tôi và Lãnh Mạch, cho nên chỉ trong nháy mắt tôi và Lãnh Mạch đã bị bao vây ba tầng ngoài lẫn ba tầng trong bởi toàn binh lính.

Phía Lãnh Mạch không có vấn đề gì, nhưng mà binh lính quá nhiều, anh không thể lập tức thoát ra trợ giúp tôi mở đường ngay được.

Tôi niệm kiếm quyết nhà họ Tống, Hồng Hồng cầm cốt đầu chiến kích lao ra khỏi cơ thể, hai bên phối hợp ăn ý, mở một con đường máu.

“Đồng Đồng!” Phía trước lại có người cản tôi.

Nhìn thấy người tới, bước chân của tôi khựng lại: “Đồng Họa?”
Cô gái nhỏ trước mặt tôi chính là Đồng Họa, nhưng cô ta đã trở nên khác hẳn so với trước đây, thân hình sưng tấy, trước kia dù có xấu vấn trông giống con người, mà bây giờ thì không còn như vậy.

Mái tóc rối bù không ra người cũng chẳng ra quỷ, xung quanh thân thể bị bao trùm bởi luồng tử khí chỉ tử thi, quỷ hôn mới có.

Điều gây sốc nhất là chiến bào của Đồng Họa được khắc biểu ngữ đầu lâu của Minh Vương Lạc Nhu.


Cô ta vậy mà trở thành đại soái của Lạc Nhu!
“Bất ngờ lăm hả? Không nghĩ răng chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chỗ này, đúng không?” Đồng Họa nói.

Tôi cau mày: “Đúng là không nghĩ cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, còn gia nhập phe Minh Vương.

Tôi cứ tưởng lần trước ném cô ở dưới thành, sau khi cô chạy trốn sẽ không dám đến nữa.

Mà cô lại càng đi càng sai.”
“Sai?” Đồng Họa bật cười, đôi môi tím đen mấp.

máy: “Sai lầm của tôi chính là không sớm trở nên mạnh mẽ hơn, sớm giết được cô hơn.

Giờ tôi đã gia nhập phe Minh Vương, ngài ấy đã cho tôi rất nhiều năng lực.

Tôi phải theo ngài ấy thống trị thế giới này!
Để toàn bộ thế giới này thân phục dưới chân mình! Bắt toàn bộ đàn ông trên đời này phải quỳ gối hầu hạ mình! Hahahal “
Tâm trí của Đồng Họa đã hoàn toàn bị bôi đen và méo mó, xem ra sau khi trốn đi cô ta đã gia nhập phe của Minh Vương Lạc Nhu “Nể tình nghĩa chị em ngày trước, tránh ra, tôi sẽ không giết cô.” Tôi nói.

“Hahahaha, chị em? Không giết? Hahaha, Đồng Đồng, chị đang kể chuyện cười đấy à?” Đồng Họa đỏ ¡ và chị vốn dĩ không phải chị em gì hết.

Một chút cũng không giống! Chị chính là nét bút hỏng của nhà này! Một kẻ sát tỉnh! Nhìn xem chị mang đến cái gì cho nhà chúng tôi? Cha mẹ nuôi chị khôn lớn, chị đối mất đãi với họ thế nào? Nếu chị từng xem tôi là em gái, vậy c¡ dựa vào đâu lại cướp đi Tôn Viễn Phàm của tôi? Nếu cô xem tôi là em gái, tại sao chị càng lớn càng xinh đẹp, tôi lại càng lớn càng trở nên xấu xí như này? Dựa vào đâu nhân duyên của chị so với tôi mỗi lúc một tốt?
Dựa vào cái gì?”
Đồ điên, ai đi cướp Tôn Viên Phàm của nó? Cứ làm như Tôn Viên Phàm thích nó không bằng.

“Tôi nói lại lân nữa, tránh ra” Không muốn nhiều lời với kẻ này thêm phút nào, cô ta đang làm tôi lãng phí quá nhiều thời gian.

“Đồng Đồng! Sở dĩ hôm nay tôi đến đây cùng Minh Vương chính là để giết chị! Chị chính là cái gai lớn nhất trong lòng tôi.

Chỉ có rút chị đi, cuộc đời của tôi mới có thể bắt đầu lại lần nữa.

Cho nên, chịu chết đi!” Đồng Họa nói xong, luông khí đen quanh thân thể đột nhiên lan rộng, trên mặt đất xuất hiện vô số ác linh đầu lâu, thậm chí tôi còn thấy cả hung quỷ.

“Đồng Đồng cẩn thận, những ác linh này không giống bình thường!” Hồng Hồng trở lại bên cạnh tôi.

“Hahaha, đương nhiên là không giống bình thường!” Đồng Họa đã hoàn toàn phát điên, mái tóc dài dựng thẳng trong gió, nhuốm đầy hắc khí: “Đã từng nghe chuyện cũ của tâng địa ngục thứ sáu chưa?
Truyền thuyết kể rằng tâng địa ngục thứ sáu giam giữ những ác linh và hung quỷ tội ác tày trời nhưng bản lĩnh cường đại, môi một con chỉ cân được thả ra liên sẽ trở thành sự tồn tại kinh khủng nhất, đủ sức hủy diệt một tòa thành.


Hôm nay cô vô cùng may mắn, có thể được trải nghiệm cảm giác sảng khoái khi bị một đám ác linh giết chết! Ha ha ha!”
Hóa ra những con quái vật ở tầng địa ngục thứ sáu này là do Lạc Nhu đưa cho Đồng Họa.

Vậy thì xem ra, chúng sẽ không dê đối phó.

Hai con hung quỷ lao về phía tôi trước.

Nhưng tôi đã sớm không còn là kẻ bị một con hung quỷ đánh cho suýt chết ngày xưa.

“Kiếm quyết nhà họ Tống!” Tôi nhanh chóng niệm chú, Trảm Thi kiếm phát ra ánh sáng trăng, tôi một con, Hồng Hồng một con.

Pháp thuật của người Minh giới không có tác dụng với hung quỷ, nhưng pháp thuật của nhà họ Tống lại sinh ra để đối phó với loại quỷ này.

Hình thái cuồng bạo tăng tốc độ và sức chiến đấu cũng như mọi phương diện khác của tôi lên tâm cao nhất, cộng với Trảm Thi kiếm đã được cường hóa xong, một kiếm căm vào ngực, vừa rút ra, hung quỷ liền hồn phi phách tán.

Ở phía bên kia, Hồng Hồng cũng dê dàng giải quyết con hung quỷ còn lại.

Hình thái cuông bạo không duy trì được quá lâu, cho nên tôi phải nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến.

“Một lần giết hai con, quả nhiên là mối họa lớn trong lòng Minh Vương.

Cho nên hôm nay tôi nhất định phải giết chị!” Đồng Họa nói xong rồi hét lớn: “Tử thần Thực tử, ác quỷ, giết chị ta!”
Tử thân Thực tử?!
Nhìn thấy những Tử thần Thực tử xuất hiện dưới chân Đồng Họa, sắc mặt tôi lập tức biến đổi rõ rệt.

Không ngờ Đồng Họa còn có thể triệu hồi cả Tử thần Thực tử.

Chẳng phải Tử thần Thực tử chỉ có thể triệu hồi bởi Lạc Nhu thôi sao?.