Hẻm người nghèo, đúng như tên gọi, là nơi tụ tập tất cả những người nghèo trong thành phố của chúng tôi.
Giá nhà ở đây rất rẻ và tiền thuê nhà cũng rẻ, nhưng môi trường thì cực kỳ tệ, vì ở đây gần nhà máy xử lý rác thải, cộng với sự †ụ tập của mấy người nghèo. Sau khi chúng tôi bước vào con hẻm, mùi rác bốc lên trong không khí, xung quanh toàn rác là rác, ánh sáng trong hẻm thì tối tăm, đường lại hẹp và thỉnh thoảng lại bắt gặp một người ăn xin nằm trên mặt đất ngủ trong bộ quần áo tồi tàn. Trong thành phố không cho phép ngủ lung tung, vì chính phủ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố, cho nên mới tạo ra một con hẻm nghèo ở một góc tối tăm phía đông rìa thành phố này, chính phủ sẽ không quản lý những người ăn xin ở đây.
Có khoảng ba con hẻm giống như chúng tôi đang đi, tạo thành tổng thể hẻm người nghèo, có một vài căn nhà ở hai bên hẻm mở cửa, có một số người lập quây để kinh doanh, bán nước và đồ ăn nhẹ, còn có cả đồ nướng nữa, nhìn vào cái vỉ nướng và thùng đựng thịt, cái thùng đó đã bao lâu không rửa rồi, vừa bẩn vừa đen, tôi không chịu được dạ dày cuộn lên vài đợt sóng, vốn dĩ trước đó tôi cảm thấy hơi đói, nhưng bây giơ thì hoàn toàn không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Nhưng những người trong hẻm nghèo này đều quen rồi, những đứa trẻ sinh ra ở đây, chúng nô đùa cười nói chạy qua chúng tôi, mang lại sức sống cho con hẻm tồi tàn này. Trẻ con luôn luôn là hy vọng, đặc biệt với hẻm người nghèo này, người lớn đều đang mong chờ ngày con cái họ lớn lên, trở nên tài giỏi, kiến được tiền và đưa họ rời khỏi cái nơi tôi tàn chết tiệt này.
Đối với một con hẻm như thế này, đa số những người bên ngoài đều mang theo sự kỳ thị, cho dù sau này họ có ra khỏi đây, người khác hỏi họ từ đâu đến, cho dù họ không nói ra, thì trên hộ khẩu cũng viết rõ là hẻm người nghèo, có rất nhiều công ty, xí nghiệp sẽ không nhận những người này, đối với tôi mà nói, tôi không hề kỳ thị họ và cũng không hề xem thường họ. Mỗi người sống trên thế giới này, bất luận là nghèo đói hay giàu có thì đều có quyền được sống.
“Thật buồn nôn” Dạ minh bịt mũi: “Tôi không thể chịu được cái nơi rách nát này rồi, sao lại có người bẩn như vậy chứ, loài người các cô cũng không ngại sao?”
Tôi liếc anh ta một cái rồi nhìn đi chỗ khác: “Một người sinh ra đã là đại thiếu gia quý tộc như anh đương nhiên sẽ coi thường những con người nhỏ bé như chúng tôi, sao anh có thể hiểu được con người chúng tôi sẽ cố găng như thế nào để sống sót chứ”
Dạ Minh nhất thời lúng túng: “Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là…”
“Ý cậu là cậu là đại thiếu gia” Lãnh Mạch ngắt lời anh ta: “Đứa trẻ sống trong nhà kính vẫn nên về nhà nghịch bùn đi”
“Lãnh Mạch đại gia à!”
“Được rồi!” Tôi ngắt lời bọn họ, hai con người này đúng là mãi không dứt: “Chúng ta không thể làm việc chính trước sao? Hai người cãi nhau ở đây để làm gì?”
Lãnh Mạch và Dạ Minh lập tức không cãi nhau nữa, sau đó đi theo tôi như hai đứa trẻ vừa mắc lỗi, tôi thực sự là vừa buồn cười vừa không nói nên lời.
“Bên này, Lãnh Mạch đại nhân, Dạ Minh đại nhân” Cẩu Đản đi phía trước dẫn chúng tôi đến một lối rẽ.
Ngoằn vào đây và đi bộ thêm một quãng ngắn, là đến điểm cuối con hẻm, cuối đường có một ngôi nhà cũ nát, Cẩu Đản nói đôi vợ chồng kia đang ở trong căn nhà trọ này.
Tôi nhìn Lãnh Mạch: “Bây giờ chúng ta làm gì? Đánh cỏ động rắn mà đi vào sao?”
“Đã đến lúc này rồi, dứt khoát trực tiếp xong vào là được rồi, cho dù là đánh cỏ động rắn, chỉ cần để quỷ sai dừng thời gian lại không phải là được sao” Dạ Minh nói bên cạnh.
Cẩu Đản rất khó xử: “Nhưng Dạ Minh đại nhân, chúng ta vẫn chưa xác nhận bên trong có sinh vật phạm pháp hay không…”
“Xác cái mông ấy! Cái mùi xác chết thối như vậy cậu không ngửi thấy sao?” Có lẽ vừa nãy Dạ Minh bị tôi hét lên và bị Lãnh Mạch chế giễu nên tâm trạng không tốt, liền trút hết mọi thứ lên đầu Cẩu Đản: “Cậu còn lảm nhảm nữa, tôi nuốt cả cậu và con hẻm này!”
“Có bản lĩnh thì anh nuốt đi, nó bẩn như vậy” Tôi liếc anh ta.
Dạ Minh lại một lần nữa bị ăn sạn, trừng mắt với tôi: “Cô gái nhỏ, cô đang cố ý chống đối tôi đấy à”
Dáng vẻ này của anh ta thật buồn cười, tôi không thể nhịn được liền bật cười, tôi vừa cười vừa hỏi anh ta: “Mùi thối rữa mà anh ngửi thấy là cái gì?”
Đây là lần đầu tiên tôi cười với Dạ Minh, anh ta hơi sững sờ, ngây ngơ trả lời tôi: “Tôi ngửi thấy mùi xác chết”
“Chủ ý lần này của Dạ Minh khá ổn”
Người đã im lặng một lúc lâu là Lãnh Mạch cuối cùng cũng lên tiếng: “Chúng ta trực tiếp xông vào, bên trong chắc chắn có người chết, Cẩu Đản, cậu đi mở đường”
“Vâng, Lãnh Mạch đại nhân!”
Lúc Dạ Minh ra lệnh cho Cẩu Đản, anh †a còn do dự một lúc, bây giờ Lãnh Mạch ra lệnh cho anh ta, anh ta liền trực tiếp nghe lệnh, có thể thấy Dạ Minh có sự khác biệt như thế nào ở Minh giới và Ma giới.
Tôi hơi lo lắng đứng núp bên cạnh Lãnh Mạch, vũ khí của Cẩu Đản xuất hiện rồi, đó là một lưỡi đao tử thần, quả nhiên có phong thái giống hệt như quỷ sai ở trong phim.
Anh ta không còn là nhân viên bán hàng nữa, giờ đã biến thành một quỷ sai khoác áo choàng đen đội nón đen giống như lúc gặp ở trên xe buýt, anh ta tay cầm lưỡi đao tiên phong đi đến trước ngôi nhà và một chân đá văng cánh cửa, xông vào bên trong.
“Đi” Lãnh Mạch nói với tôi.
Tôi nuốt nước bọt, lấy thêm dũng khí cùng Lãnh Mạch đi vào ngôi nhà đó.
Triệu Hiểu vô cùng kích động đi bên cạnh, nếu như không có Lão Quỷ kéo cậu ta lại, cậu ta đã xông vào từ trước rồi.
Trong nhà truyền ra tiếng đánh nhau, rất nhanh có một cái bóng chạy ra khỏi nhà, Dạ Minh liên lên tiếp ứng, cái bóng nhỏ kia dường như không ngờ bên ngoài lại có người liền phanh người một cách mạnh mẽ sau đó quay người bỏ chạy.
“Ngây thơ” Dạ Minh hừ lạnh, tôi nhìn thấy trong tay anh ta tập trung một cục lửa màu đen và ném nó về phía bóng người kia, bóng người kia liền phát ra những tiếng kêu rất chói tai, nó không giống tiếng kêu của con người.
Tôi bịt tai lại, cảm thấy màng nhĩ vô cùng đau đớn như muốn nổ tung, tiếng kêu đó vẫn tiếp tục phát ra, tôi sắp không chịu được nữa rồi, dân dần có máu chảy ra từ tai, tôi nửa quỳ dưới đất, Lãnh Mạch cuối cùng cũng nhận thấy tôi có sự bất thường, lập tức ngưng tụ tạo ra một bức tường băng bao bọc xung quanh tôi, có sự bảo vệ của tường băng, màng nhĩ của tôi cuối cùng cũng dịu xuống, tôi nằm trên tường băng thở hổn hển, mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài xuyên qua tường băng.
Tiếng kêu mà bóng người kia phát ra đã bị Lãnh Mạch đóng băng hoàn toàn, sau đó cũng bị Lãnh Mạch bịt miệng lại, bóng người đó bị mắc kẹt ở giữa ngọn lửa của Dạ Minh và không thể nhảy ra ngoài, lớp băng trên miệng cũng không thể bóc ra, nó lo lắng nhảy tán loạn ở bên trong như một con thú bị mắc kẹt.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy năng lực của Dạ Minh, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Dạ Minh và Lãnh Mạch lại không hợp nhau rồi, tình cảm giữa họ chính là băng và lửa, quả thực là mối thù truyền kiếp.
Trong nhà lại có một người chạy ra, khi nhìn thấy ngọn lửa và bóng người bị kẹt trong ngọn lửa, hai người đó liền song song quỳ xuống, bắt đầu khóc lóc, Cẩu Đản đứng sau bọn họ, một tay cầm lưỡi đao, một tay cách một khoảng không túm lấy áo họ, để họ không thể lao vào ngọn lửa.
Không còn tiếng hét chói tai, Lãnh Mạch liền gỡ bức tường băng bảo vệ tôi ra, tôi bước ra khỏi tường băng và đi theo sau Lãnh Mạch tiến gân lại đó, lúc này mới có thể nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng.
“Đây…” Tôi sững sờ.