“Con người chỉ có một cơ hội mà thôi” Hải Ngạo nói xong bèn quay lưng rời khỏi.
Hồng Hồng rất tức giận như thể muốn tiêu hủy cả nơi này.
Đợi cô ấy đi đến, tôi mới võ vô vai cô ấy: “Tôi nghe Bạch Hổ nói Tộc người lùn là kẻ mạnh trong thế giới này, cô thua cho họ cũng là chuyện dễ hiểu thôi”
Hồng Hồng rất rất không cam tâm nên hung dữ kéo người lùn bên cạnh: “Hạng mục tiếp theo thi đấu cái gì?”
“Hạng mục tiếp theo chúng ta hãy đấu đao.
kiếm thật đi”
Tôi nhìn xung quanh, khán giả đã giữ một khoảng cách nhất định rồi nhưng những ngôi nhà quanh khu rừng lại không hề có công tác bảo vệ nào cả nên nghỉ ngại nói: “Không làm công tác chuẩn bị, mọi người không sợ ngôi làng bị phá hủy sao?”
Người lùn kia nhìn tôi cười nói: “Nếu như trong những cuộc thi thế này cũng không thể tự bảo vệ thì còn gọi là người lùn gì nữa? Huống hồ gì người lùn chúng tôi chỉ là chiến sĩ, không có pháp sư cũng không có người dị năng, đến kỹ năng sát thương lớn cũng không có.”
“Chỉ có chiến sĩ sao?”
“Đúng vậy, gia tộc người lùn chỉ có chiến sĩ thôi”
Họ hoàn toàn trái ngược với tộc huyền sư, tộc huyền sư chỉ có pháp sư chứ không hề có chiến sĩ.
Sân khấu được bày ra, người lùn đã bắt đầu tỉ thí rồi.
Bạch Hổ ngồi ở nơi cao, tộc trưởng trò chuyện với nó rất nhiều nhưng nó vẫn mặc kệ, cứ ngồi đó ngáp lên ngáp xuống và liếm móng vuốt, bộ dạng trông lười biếng cực kỳ.
Nhiều đời của tộc người lùn đều là chiến sĩ nên sức mạnh rất phi thường, khi đánh nhau rất chấn động, một rìu một búa đều rất dùng sức, nền đất rung chuyển cả lên, xem ra những chiến sĩ này võ công rất vững vàng chứ không hề giả vờ, cũng không có ý muốn ép người ta vào chô chết, giao hữu thì chính là giao hữu, người thua cũng không thấy tức giận bao giờ, cả gia tộc người lùn có tình cảm rất tốt.
Thật khó để tưởng tượng đây chính là chủng tộc bị phong ấn rất kinh khủng mà bên ngoài hay đồn đại, trước khi đến đây tôi từng thử tưởng tượng một chút, nơi này chắc chản là khu rừng tối †ăm và âm u, nào ngờ chủng tộc bị phong ấn này lại hiếu khách hào sảng và nhiệt tình như thế chứ.
tiếp nhưng bị tôi kéo lại: “Người ta không có trang bị phòng hộ, cô muốn hủy cả làng người lùn này sao! Không được đi!”
Một khi đánh nhau thì Hồng Hồng sẽ không biết điểm dừng, quan trọng là bây giờ tôi rất khó để khống chế cô ấy.
“Nhưng mà Đồng Đồng, tôi không phục!” Hồng Hồng giậm chân: “Hay là cô giúp tôi giành lại chiến thăng đi!”
“Tôi ư? Thôi đi, tôi không có tính hiếu thắng.” Hiện có nhiều trang lấy của nguồn như trên hình, nên mong cả nhà chịu khó tìm nguồn như hình đọc khích lệ nhòm lên chương tốt nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!”
Tôi xua xua tay, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng nghỉ ngơi thôi, ngày mai sáng sớm còn phải đến đảo Cô Lâu nữa.
“Đi đi, cho bọn người lùn kia xem chúng ta tài giỏi cỡ nào!” Hồng Hồng kéo tôi dậy rồi nói với Hải Ngạo ở phía dưới sân khấu: “Tôi và cô ấy đấu với anh, thế nào?”
“Cô sao?” Hải Ngạo nhìn tôi: “Cô bé, cô đừng nói đùa nữa, đây không phải là nơi để con gái các cô đùa giốn đâu”
Khi nghe anh ta nói thế, tôi bỗng chốc có chút khó chịu: “Con gái thì sao chứ? Tại sao lại xem thường con gái? Hay là anh đánh không lại nên “Thật sự muốn thi sao?” Hải Ngạo hơi ngơ ngác, thấy vẻ mặt tôi rất nghiêm túc nên anh ta lập tức tắt nụ cười đi: “Cô bé, cô biết đánh sao?”
Tôi không trả lời anh ta mà chỉ nói với những người xung quanh: “Đưa tôi thanh kiếm”
Người lùn đưa cho tôi một thanh kiếm, tôi bắt đầu múa máy nói: “Miễn cưỡng có thể.”
Sau đó tôi ngẩng đầu lên nhìn Hải Ngạo: “Hải Ngạo, anh thua rồi thì đừng nghĩ quần đấy”
Vốn dĩ tôi không muốn đánh nhưng thái độ xem thường con gái của Hải Ngạo khiến tôi khó chịu, cộng thêm việc Hồng Hồng cứ kéo tôi, những người xung quanh cũng đang trông chờ xem người được gọi là đại soái Chí Tôn Vương rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, Bạch Hổ cũng đang chờ xem phim hay, nếu tôi không đánh trận này e là họ sẽ nghỉ ngờ Lãnh Mạch mất.
Tôi vốn dĩ không phải là người sợ đụng chuyện.
Trên võ đài, một bên là cuồng chiến sĩ của tộc người lùn, một bên là cô gái ốm yếu tay cầm thanh kiếm bình thường.
“Hải Ngạo, anh đừng thua tôi đấy”
“Chà, con bé này thật biết nói đùa đấy, nếu như đã thi đấu thì tôi sẽ dùng hết sức mình, cô chuẩn bị sẵn tâm lý bị thương đi.”
Tôi nheo mắt lại, mái tóc tung bay trong gió: “Tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thân cho cái chết”
“Khí thế của cô gái này sao lại…giống với ai đó vậy.” Tôi nghe tộc trưởng tộc người lùn nói trên khán đài.
Không biết ai đó trong miệng tộc trưởng là ai.
“Cô bé, hay là chúng ta đánh cược một ván đi”
Hải Ngạo nói.
“Cược thế nào?”
“Nếu như tôi chiến thăng thì cô tặng cho tôi một thứ quý giá nhất của cô, nếu tôi thua cũng tặng cô một món đồ như thế, thế nào? Lấy thứ quý giá nhất của mình ra, có dám cược không?”
Thứ quý giá nhất sao?
Cái này có rất nhiều ý nghĩa, muốn gạt anh ta thì dễ như trở bàn tay, trong lòng tôi cười thâm một cái rồi nghiêm túc gật đầu: “Được, cứ thế quyết định đi, tôi nhất định sẽ tặng cho anh thứ quý giá nhất”
“Tất nhiên rồi! Bắt đầu nào”
Sau khi Hải Ngạo nói xong thì sắc mặt trồng nghiêm túc hẳn lên, xung quanh cơ thể bắt đầu phát ra chiến khí.
Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với loại chiến khí kỳ lạ này nên bất giác đổ dồn hết mọi sự tập trung của mình vào đó.
Hải Ngạo tay cầm rìu chiến quát lên một tiếng và xông về phía tôi.
Khoảng thời gian này không còn Trảm thi kiếm, tôi đã học được cách tự mình dùng cảm giác để phán đoán sự mạnh yếu trong chiêu thức của đối thủ nên dứt khoát nói: “Hồng Hồng!”
Tôi và linh hôn Hồng Hồng hòa nhập thành một, mắt trái biến thành màu đỏ, tất cả cảm giác bỗng chốc được nâng cao đến tâm cao nhất và tránh khỏi sự tấn công của anh ta băng tốc độ cao nhất.
Sự xuất hiện của mắt đỏ khiến Hải Ngạo khẽ bất ngờ nhưng anh ta không hề thay đổi tốc độ mà cứ thế hướng rìu chiến chém về phía hông của tôi, Hồng Hồng chui ra từ phía sau lưng tôi và dùng cốt đầu chiến kích cản lại, sức mạnh của chiếc rìu rất nặng đến mức đôi tay Hồng Hồng phải run rẩy cả lên.
Thấy cú đánh này không hiệu quả, Hải Ngạo nhanh chóng lùi lại và xoay người cầm rìu nhảy lên chém xuống, tôi thay đổi tư thế dùng hai tay cầm kiếm và chính diện đối mặt với sự tấn công của anh ta..