“Nếu như vậy, vậy thì thực sự cảm ơn tộc trưởng rồi!” Tôi cúi đầu trước tộc trưởng.
“Không có, không có, cô khách khí rồi, chỉ là đảo Cô Lâu này..” Tộc trưởng do dự rồi dừng lại.
“Ông cứ nói, không sao đâu.”
Tộc trưởng nhìn tôi lắc đâu: “Đảo Cô Lâu là nơi có mạng vào mà không có mạng ra, ở dưới sự cai quản của Minh Vương Lạc Nhu, có binh lính của Minh Vương đóng quân.
Cô gái nhỏ trông có vẻ như có thù địch với Minh Vương Lạc Nhu, phải không?”
Tôi gật đầu, không giấu giếm mối quan hệ thù địch của mình với Minh Vương Lạc Nhu: “Đúng vậy, tôi là đại soái bên phía Chí Tôn Vương Lãnh Mạch, phải cứu một người tên là Dạ Minh, anh ta là con trai của Minh Vương Lạc Nhu, nhưng Minh Vương Lạc Nhu đã khống chế con trai của mình, nếu không tìm được tâm hồn kịp thời, Dạ Minh sẽ chết”
Nói như vậy, tôi còn lấy ra huy hiệu của đại soái cho tộc trưởng xem.
Sau khi nhìn thấy huy hiệu này, bao gồm cả tộc trưởng và Hải Ngạo, ánh mắt của tất cả những người lùn đối với tôi không còn thù địch như trước nữa.
“Thì ra là như vậy, hoá ra cô là đại soái của Chí Tôn Vương” Vị tộc trưởng trả lại quốc huy cho tôi: “Trong hàng ngàn năm nay, tộc người lùn của tôi đã bị Minh Vương Lạc Nhu hãm hại và phong ấn ở nơi này, không có cách nào giải oan.
Đến ngày hôm nay tộc người lùn chúng tôi muốn nhìn thấy ánh sáng một lần nữa rửa sạch oan ức, chúng tôi chỉ có thể chờ Minh Vương mới nhậm chức, mặc dù chúng tôi ở đây tương đối khép kín nhưng vẫn có nhiều cách để hiểu những gì đang xảy ra trên lục địa Minh Giới, bây giờ Chí Tôn Vương đã lấy được lòng dân nên đã hình thành thế lực đối kháng với Minh Vương Lạc Nhu, chúng tôi không thể rời hòn đảo, nhưng chúng tôi cũng hy vọng rằng Chí Tôn Vương có thể giành được thắng lợi trọn vẹn và xét xử lại vụ án oan của tộc người lùn chúng tôi.”
“Án oan? Án oan gì?” Tôi hỏi.
“Chuyện dài lắm, tôi không thể để mọi người đứng đây nói chuyện, mời đi theo tôi” Tộc trưởng làm ra tư thế xin mời.
Bạch Hổ và tôi đi theo tộc trưởng đi qua ngôi nhà nhỏ trong rừng, đi đến một khu đất trống, tộc trưởng câm một chiếc ghế đến, ông ấy bảo chúng tôi ngồi xuống, hơn nữa còn cho người chuẩn bị bữa ăn.
“Trước đây, cả tộc người lùn chúng tôi không hề sống ở Minh Giới, mà là ở thế giới loài người.
Sống một mình ở một nơi rất nhỏ và rất xa trong thế giới loài người, cũng được coi là hòa bình.
Mười nghìn năm trước, khi Hoàng Đế đại chiến với Xi Vưu, thế lực khắp nơi đều nhộn nhịp kéo đến, cả tộc người lùn chúng tôi năm đó do kỹ thuật đúc và có danh tiếng chiến đấu, Xi Vưu và Hoàng Đế đều từng phái người đến thuyết phục chúng tôi gia nhập, năm đó thủ lĩnh của tộc người lùn cuối cùng quyết định gia nhập bên Hoàng Đế, dẫn tộc người lùn từ phía nam tới Trung Nguyên phía trước chỉ viện” Tộc trưởng bắt đầu nói đến chuyện cũ của tộc người lùn.
Trên đường đến Trung Nguyên, người lùn dừng lại nghỉ ngơi, lúc này có hơn chục du khách, những du khách đó nói rằng họ cũng sẽ gia nhập dưới trướng của Hoàng Đế, hơn nữa đang lạc đường, mong người lùn có thể dẫn họ đi cùng, tộc người lùn rất hiếu khách và niêm nở, không nghỉ ngờ gì nữa liền đồng ý.
Đêm đó, những du khách đó đã lấy ra loại rượu hảo hạng, tộc người lùn đặc biệt thích uống rượu, nhưng những người lùn say rượu sẽ mất tỉnh táo, thấy ai đánh ai thậm trí còn cuồng bạo, những du khách đó làm chiến binh của tộc người lùn say khướt lại chọc giận họ, tộc người lùn bạo phát rồi, những du khách đó vừa chạy vừa dân dụ, đưa tộc người lùn xông vào trong bộ lạc tiên phong nào đó của Hoàng Đế.
Đêm đó, bộ lạc tiên phong của Hoàng Đế đều chết.
Ngày hôm sau, những người lùn tỉnh dậy, phát hiện bản thân làm chuyện sai trái rồi, ngay khi họ đang rất xót xa ân hận thì quân đội của Hoàng Đế kéo đến, và những người lùn đã bị quân đội của Hoàng Đế bắt giam.
Khi trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu nổ ra, tộc người lùn vẫn còn bị nhốt ở trong tù, tộc trưởng tộc người lùn hổ thẹn với Hoàng Đế, luôn muốn giúp đỡ, tuy nhiên không ra được khỏi ngục tù, vô cùng lo lắng, lại có người đã mở cửa nhà tù cho tộc người lùn, tộc người lùn suy nghĩ đơn thuần, người dân dắt tộc người lùn trực tiếp chạy tới chiến trường, tộc người lùn cũng nhìn thấy quân đội của Hoàng Đế đang mai phục trong bụi cỏ, rất kích động, vừa gọi vừa la hét nhảy tới.
Sau đó, tộc người lùn mới biết, đó là đội quân do Hoàng Đế cố tình thiết kế để mai phục, bị tộc người lùn khua tay múa chân câm đủ loại búa dao liền kinh hãi.
Quân đội nghĩ rằng những người lùn là lực lượng của Xỉ Vưu nên đã tấn công, tộc người lùn và đội tiên phong của Hoàng Đế lại đánh nhau khiến quân của Hoàng Thượng tổn thất nặng nề, Hoàng Đế suýt nữa Xi Vưu giết chết.
Sau chiến tranh, Hoàng Đế đã ký một thỏa thuận với Minh Giới, ba cõi người, ma và Minh Giới từ đó bước vào giai đoạn phát triển hòa bình.
Quân đội của Xi Vưu, bị ép xuống Minh Giới, và bị phong ấn trên hòn đảo này, đời đời kiếp kiếp không được phép rời khỏi hòn đảo này.
“Tình hình cụ thế chính là như vậy” Tộc trưởng nói xong, uống một ngụm nước, thở dài mấy lần: “Khi đó, chúng ta đã thỉnh cầu các trưởng lão của Minh Giới nhiều lần, nhưng đều bị cự tuyệt.
Cho đến hôm nay, sau khi Minh Vương Lạc Nhu lên năm quyền, bắt rất nhiều chiến binh và dân thường của tộc người lùn chúng tôi đi làm thử nghiệm, nghiên cứu cấu trúc của tộc người lùn và yêu cầu chúng tôi chế tạo vũ khí sắc bén cho cô ta, tôi lúc đó đã từ chối rồi, Minh Vương Lạc Nhu ngày càng táo tợn hơn để đối phó với tộc người lùn, bây giờ, tộc người lùn của chúng tôi và Minh Vương Lạc Nhu là không đội trời chung!”
Nói đến chỗ gây kích động, ngay cả một số chiến binh của bộ tộc đứng ở bên cạnh cũng vừa khóc vừa tức giận, điều này cho thấy tộc người lùn quả thực tính tình rất thật.
Nhưng chân tướng rốt cuộc là như thế nào, chỉ dựa vào lời nói một phía thật sự không thể nói rõ được vấn đề, ngoài ra, tôi thật sự không có hứng thú với những thứ này, sau khi an ủi tộc trưởng một chút, tôi mới chen vào chủ đề chính: “Tôi phải làm thế nào để đến đảo Cô Lâu?”
“Biển Đỏ có một loại cá voi, bong bóng phun ra có thể chịu được áp lực của nước, cô ngồi trong bong bóng, bắt cá voi, cá voi đưa cô lặn xuống dưới đáy Biển Đỏ, sau đó cô bắt san hô dưới đáy biển, tìm một cái miệng hang là được” Tộc trưởng nói: “Nhưng con cá voi này là rất hiếm gặp, hôm nay tối muộn rồi, bọn chúng chắc chăn sẽ không xuất hiện, ít nhất cũng phải đợi đến ban ngày mai, tôi mới có thể cho người trong tộc giúp cô tới bãi biển tìm cá voi được”
“Vậy thì cám ơn tộc trưởng” Tôi cảm ơn.
Tộc trưởng đột nhiên đứng lên: “Cô bé, chúng tôi có thể tìm cá voi cho cô, giúp cô đến đảo Cô Lâu, nghe nói cô đang tìm đúc sư, tôi cũng có thể dân cô đi tìm đúc sư, giúp cô đúc một thanh vũ khí, nhưng tôi chỉ yêu cầu cô giúp chúng tôi một việc”
Sự việc đột nhiên trở nên nghiêm trọng, tôi đứng lên: “Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ giúp mọi người.”
“Chuyện rất đơn giản, chính là đợi khi cô làm xong những việc này và lấy những thứ mình cần.
Sau khi rời khỏi đây, có thể giúp chúng tôi chuyển lời kêu oan của chúng tôi đến Chí Tôn Vương không, hay là ngài ấy có thể đích thân đến là tốt nhất.
Mặc dù tộc người lùn của chúng tôi là bản chất hiếu chiến, nhưng chúng tôi luôn yêu hòa bình và không bao giờ có bất kỳ rắc rối đột nhiên xảy ra nào.
Chúng tôi chỉ không muốn bị giam cầm trên hòn đảo này nữa.
Người dân của chúng tôi cũng muốn rời khỏi đây, bước đi trên thế giới này, đi ngắm nhìn thế giới này, cho nên, nhờ cậu cô rồi!”.