“Tôi quen mặt?” Tôi ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi còn không biết cô, đây là lân đầu tiên tôi tới nơi này, vô tình vào đây, cũng không có ý muốn lấy sen lửa của cô đâu.”
“Thật sao?” Cửu Vĩ Yêu Hồ dường như không có ác cảm với tôi cho lắm: “Có lẽ là do nhầm lẫn, cô và một người bạn cũ của tôi có hơi thở giống nhau, không, phải nói là gân như là cùng một người.”
Cùng một người?
Tôi chắc rằng tôi không thực sự biết con cáo này, hay tôi không hiểu những lời của cô ấy nói: “Cô muốn làm gì?”
Hồng Hồng lại đang rơi vào trầm mặc.
“Tôi không muốn đánh nhau với con người, các người đi đi” Cô ấy vẫy tay.
Tôi cũng không muốn ở đây lâu, không yên lòng về Bạch Hổ.
Tôi định quay lại tìm anh ta, nhưng Hồng Hồng đột nhiên bật cười, sau đó nói: “Thánh sen nghìn năm khó gặp, sao lại không đem về hai bông nhỉ?”.
“Hồng Hồng, cô sao lại… Hồng Hồng sao đột nhiên có hứng thú với hoa sen này?”“Hoa sen này đối với chúng ta vô dụng, đi thôi”
“Đồng Đồng” Hồng Hồng vần không rời đi, vẫn nhìn về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ: “Thánh sen có thể cải thiện thể chất của cô, hơn nữa còn có thể nâng cao tương tác và năng lực giữa tôi và cô, là một thứ rất tốt, hái vài bông mang đi đi!”
Dù có là đồ tốt thế nào đi nữa thì cũng có yêu thú lớn như vậy bảo vệ, hơn nữa Bạch Hổ vẫn đang đánh nhau với Ngân Huyết không biết tình hình thế nào, tôi không muốn gây chuyện: “Thể chất cái này sau này thay đổi cũng được, không cần nữa, chúng †a đi thôi.”
Nhưng mà Hồng Hồng nằm ngoài dự đoán của tôi, cô ấy đột nhiên cướp lấy cốt đầu chiến kích trong tay tôi, sau đó lao thẳng về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ.
“Hồng Hồng!” Tôi hét lên với cô ấy.
“Loài người tham lam, vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi bản chất của các người!” Cửu Vĩ Yêu Hồ tức giận, một ngọn lửa mạnh từ miệng phun ra thẳng về phía Hồng Hồng, Hồng Hồng khit mũi, vung cốt đầu chiến kích để đánh bật ngọn lửa của Cửu Vĩ Yêu Hồ, ngay lập tức nhảy lên người cô ấy.
Khi Cửu Vĩ Yêu Hồ thấy thế, vẻ mặt của nó thay đổi: “Con yêu quái, với luông khí tà ác, mệnh đem theo điềm chẳng lành, lẽ ra không nên xuất hiện trên thế giới này.
Ai đã tạo ra mi?”
“Không cần cô quản, cô chỉ cần đi chết đi là được!” Hồng Hồng mạnh mế vung lên thanh cốt đầu chiến kích lên.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhảy ra khỏi đòn tấn công của Hồng Hồng, nhất thời Hồng Hồng và Cửu Vĩ Yêu Hồ đánh nhay, đánh nhau túi bụi không can ra được, dù tôi có gọi thế nào, Hồng Hồng cũng không quan tâm tôi.
Nhìn Hồng Hồng đang nhảy lên không trung chiến đấu với Cửu Vĩ Yêu Hồ, thân sắc càng ngày càng phức tạp.
“Đồng cô nương, cứ tiếp tục như thế này không phải là một dấu hiệu tốt đâu” Lục Quy bước đến bên cạnh tôi nói.
“Tôi biết” Tôi nghiêm nghị nhìn Hồng Hồng.
“Cô không khống chế được cô ấy, mà cô ấy hình như càng ngày càng mạnh.
Tuy răng tôi thường xuyên trong trạng thái làm thắt lưng cho cô, nhưng tôi rất hiểu rõ thân thể của cô.
Cho dù trước kia thân thể suy nhược, cô cũng mặc nhiều quần áo bông như vậy, còn có áo giáp chống lạnh, theo lý mà nói núi tuyết lạnh đến đâu cũng không thể khiến cô lạnh đến ngất đi không có ý thức được, ngoài ra, cô ở trên sông không đánh nhau nhiều với Cự Mãnh, nhưng lại mệt đến ngủ thiếp đi cả một buổi tối, cơ thể của cô so với trước đây càng thêm suy nhược rồi, Đồng cô nương, cô có phải phát hiện ra không?”
Điều Lục Quy nói thật ra cũng đã khiến tôi hoang mang rất lâu, lúc trước sau khi làm chuyện đó với Lãnh Mạch, tôi cảm thấy cơ thể rất mệt rất rã rời kiểu như không nhúc nhích được, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng Lãnh Mạch đã làm quá nhiều rồi, nhưng sau đó, sau khi rời khỏi Lãnh Mạch rời khỏi Lôi Thành, rõ ràng là tôi cảm thấy cơ thể càng suy nhược thêm từng ngày, sáng sớm sẽ có chút choáng váng, trên núi tuyết, thậm trí tôi đã ngất đi trước khi leo lên đến đỉnh, tôi trước đây thể cất cũng không kém đến mức độ này.
Theo lý mà nói sau khi tôi tu luyện tâm pháp của nhà họ Tống, thể chất của tôi đã được cải thiện rất nhiều sau, nhưng tại sao đột nhiên lại như vậy?
Trái lại, Hồng Hồng trở nên hoàn toàn trái ngược với tôi, cô ấy càng lúc càng mạnh, càng ngày càng vượt ra khỏi tâm kiểm soát của tôi, càng lúc càng… có cảm giác như sắp thoát ra khỏi cơ thể của tôi.
“Đồng cô nương, thứ cho tôi nhiều lời, cô vần là nên chú ý nhiều hơn đến hình nhân kia, cô quá tin tưởng cô ấy rồi” Lục Quy lại nói.
Đừng quá tin tưởng Hồng Hồng…
Cô ấy giấu giếm những bí mật với tôi, nhưng chúng tôi đều liều mạng bảo vệ lân nhau, cùng tôi kề vai sát cánh chiến đấu, giống như tình chị em, tôi thực sự không biết phải giải quyết mối quan hệ giữa tôi và Hồng Hồng như thế nào.
Mặc dù Cửu Vĩ Yêu Hồ là thánh thú canh giữ thánh sen, năng lực rất mạnh mẽ, nhưng có lẽ đó là do quá nhiều năm không chiến đấu, nó rất không quen với chiến đấu, cộng với thân hình to lớn của nó, dáng người nhỏ nhắn như Hồng Hồng xoay quanh cô ấy, Hồng Hồng sử dụng chiêu thức cũng rất kỳ lạ quỷ dị.
Trong một thời gian ngăn, Cửu Vĩ Yêu Hồ đã không thể đánh bại được Hồng Hồng và bị Hồng Hồng áp chế.
Ở chiêu cuối cùng, Hồng Hồng đã tóm được Cửu Vĩ Yêu Hồ, cốt đầu chiến kích hướng về phía mắt cô ấy.
Ánh sáng trăng của bùa chú nhà họ Tống đã chặn trước mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ, đánh hạ đòn tấn công của Hồng Hồng.
Hồng Hồng đột nhiên quay đầu lại nhìn vê phía tôi, trong đôi đồng tử màu máu kia hiện lên một tia hung ác thâm thúy không chút cảm xúc.
Đôi mắt này thực sự khiến tôi cảm thấy kinh hãi.
“Đủ rồi Hồng Hồng!” Trên tay tôi cầm mấy tấm bùa chú, trực tiếp nhìn về phía Hông Hồng, lúc này tuyệt đối không thể kinh sợi Hồng Hồng nhìn tôi, dừng lại, cuối cùng khit mũi: “Cửu Vĩ Yêu Hồ, tạm thời tha cho cô!”
Sau khi cô ấy rơi về phía tôi, tôi lập tức năm lấy cốt đầu chiến kích từ tay cô ấy: “Hồng Hồng, cô bị làm sao vậy?!”
“Cô mới là bị làm sao đấy! Tôi nói rồi hoa sen này tốt cho cô,cô lại còn phản đối tôi! Cô điên rồi!”
Hồng Hồng gắt gao ôm đầu, che mặt.
Tôi khế nhíu mày nhìn cô ấy: “Hoa sen này là tốt cho tôi, hay là tốt cho cô?”
Hồng Hồng giật mình, không đi nhìn tôi nữa.
Trong lòng tôi có một vài cơ sở.
Quả nhiên, hoa sen này, e rằng lại là thứ tốt cho Hồng Hồng.
“Xin lỗi Cửu Vĩ Hồ Yêu, vừa rồi là lỗi của bạn tôi.
Tôi thật sự không có ý định muốn hoa sen này, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ” Tôi nói với Cửu Vĩ Hồ Yêu.
Tôi quay người định bỏ đi, nhưng Cửu Vĩ Yêu Hồ gọi tôi: “Chờ đã, cô gái nhỏ.”
Tôi dừng lại và nhìn cô ấy.
Cửu Vĩ Yêu Hồ năm trên mặt đất vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Cảm ơn cô, không giết tôi.”
Tôi mỉm cười, cô ấy lại nói tiếp: “Nhưng, cho dù các người đánh thắng tôi, bạn cũng không thể lấy đi thánh sen.
Nhiệt độ của thánh sen cao đến mức ngay cả Minh Vương cũng không nhất thiết chống lại được, tuy răng các người có một con rùa biết chữa bỏng, nhưng thánh sen sẽ khô héo và tan chảy ngay khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nó không giúp ích được gì cho cô cả.
Hơn nữa, thánh sen không thể được đựng trong những thùng chứa thông thường”
“Sao không nói sớm, thực sự là đánh vô ích rồi” Hồng Hồng cắt ngang đi đến bên cạnh.
“Nhưng tôi vẫn có thể tặng cô một bông” Ở nơi Hồng Hồng nhìn không thấy, Cửu Vĩ Yêu Hồ nháy mắt lén lút nhìn tôi.
Là ý gì?
“Làm sao tặng tôi? Không phải nói thánh sen không thể lấy đi sao?” Tôi thuận theo lời cô ấy hỏi.
“Lại đây, tôi nói cho cô biết” Cửu Vĩ Yêu Hồ lại chớp mắt ra hiệu cho tôi đi qua..