Lãnh Mạch và tôi đã ngừng thảo luận về vấn đề của Dạ Minh.
Đối với tình hình hiện tại, chúng tôi thực sự không có bất kỳ chiến lược tốt nào khác.
Núi Xà Hình là con đường giao thông quan trọng, khi rời đi, Lãnh Mạch lệnh cho Dục Nghiêu Thành dân quân đến đây đóng quân, Tống Tử Thanh ở trong thành còn phái đến quân tiếp viện, đơn vị lương thực theo sau cũng từ đây đi qua, quân đội của Dục Nghiều Thành phải phòng bị Minh Vương phái một đội quân nhỏ đến tấn đơn vị lương thực.
Dục Nghiêu Thành sắp xếp lại một vòng dựa theo sự bố trí của Lãnh Mạch, đỉnh và chân núi bị binh lính khoét núi ẩn nấp bên trong, trên mặt đất cũng trang bị chướng ngại vật, tất cả nhằm ngăn cản quân đội của Minh Vương từ nơi khác đến đánh phá.
Từ ngọn núi Xà Hình, có một khu rừng, và vượt ra ngoài khu rừng, đó là một chấm nhỏ kia trên bản đồ của Diệp Hàn, cũng chính là điểm đến của chuyến đi này, Lôi Thành.
Lãnh Mạch ra lệnh cho đại quân ở trong rừng núi nghỉ ngơi, bao vây một cái hồ lớn trong rừng.
Binh lính kiếm chỗ nghỉ, lính canh đi xung quanh rừng núi, tôi ngồi xuống bên hồ, xăn quần, cởi ủng, xỏ chân xuống hồ, có những viên sỏi dưới đáy nước, ngâm chân vào nước thật mát, lòng người chợt thư thái.
Lãnh Mạch đang dựa vào thân cây đăng sau, bên cạnh là đại soái Dương Tàn Nguyệt đang trải bản đồ ra nói với anh điều gì đó, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, dưới âm phủ không có mặt trời, ban ngày chỉ là một bầu trời đỏ rực, đêm tối là cả một bầu trời đen, không có những vì sao, lâu rồi tôi không trở lại nhân gian, lâu rồi tôi không thấy mặt trời, lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy những vì sao.
Nghĩ đến những chuyện trên chiến trường vừa rồi, bất tri bất giác, tôi phát hiện đối với việc giết một tên địch, đã không như trước kia nữa, tay sẽ run lên, chần chừ, vừa rồi ở trên núi Xà Hình thi thể ngổn ngang khắp nơi, hầu hết chúng đều chết dưới lưỡi kiếm của tôi.
Loại chuyện này đối với tôi trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, tôi sẽ mặc chiến bào áp giáp, đứng trong đám đông binh lính, giết người như không Tôi lấy thanh kiếm trảm thi, bỏ gươm xuống hồ, gột rửa vết máu dính trên gươm.
“Đại soái! Cẩn thận trước mặt!”
Đám lính bên hồ đột nhiên hét lên với tôi, mấy tên lính đã rút kiếm ra rồi, Đường Dịch nhìn vê phía quái vật to lớn trước mặt, đồng tử co rút: “Đại soái Đồng Đồng!”
Tôi ngước mắt lên.
Từ trong hồ lao ra một con rắn khổng lồ với vô số các đốm trên người, khuấy động sóng nước dữ dội, con rắn này mình dày và lộ ra hàm răng sắc nhọn, hàm răng đầy chất độc, nó hướng về phía đầu tôi căn xuống.
“Là một con rắn đốm khổng lồ! Quái vật của biển sâu sao có thể xuất hiện ở đây?” Một trong những người lính kêu lên, vì thấy tôi vẫn uốn người và rửa thanh kiếm, đột nhiên hét với tôi: Đại soái!
Mau rời đi!”
Tôi vẫn không nhúc nhích, ngay cả Lãnh Mạch vần đang dựa vào thân cây, Dương Tàn Nguyệt cũng chỉ nhìn lại tôi.
Tôi thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.
Con rắn đốm khổng lồ tiến lại gần, răng nanh ở trên đầu tôi, nước miếng từ miệng sắp chảy xuống đầu.
Trong nháy mắt, con rằn đốm khổng lồ đã vỡ bị chém thành hai mảnh, nghiêng đầu, từ bên người tôi rơi xuống, kèm theo một tiếng rầm vang, gây ra vô số tia nước bản ra.
Đám lính bên hồ ra sức dụi dụi mắt, người này đẩy người kia: “Anh, anh khi nãy có nhìn rõ xảy ra chuyện gì không?”
Tên lính kia lắc đầu, lại quay ra đẩy người khác, nhìn nhau lắc đầu.
Họ thậm chí còn không nhìn thấy tôi rút kiếm ra sao, vung kiếm như thế nào, cách di chuyển cũng không nhìn rõ, mà con rằn đốm khổng lồ đã chết.
Tôi ra khỏi hồ, giũ những giọt nước đọng trên chân, đi ủng, vừa lau kiếm trảm thi bằng vải kiếm mà binh sĩ đưa cho, mặt hồ nhuộm đỏ, tôi không thể rửa kiếm nữa rồi.
Binh lính tiến lên: “Đại soái, kiếm pháp của cô lại có thể nhanh như vậy!”
“Đại soái, có thể dạy chúng ta không?”
Đường Khinh và Đường Dịch cũng bước tới, Đường Khinh nhìn tôi: “Đại soái, cô thực sự quá lợi hại, nếu dùng hết sức đánh với chúng tôi, e rằng chúng tôi dù chỉ nửa chiêu cũng không thể cản được”
Đường Dịch phụ hoạ: “Đại soái, cám ơn cô đã không tính toán chuyện trước đây, không những không tính toán với sự khinh địch của chúng tôi, mà còn luôn che chở, bảo vệ chúng tôi.
Tôi nhất định thê sống chết đi theo cô!”
Tôi mỉm cười và gãi đầu.
Những người lính mặc áo giáp đỏ đang lần lượt nói chuyện bên cạnh tôi, một trong những người lính đề nghị: “Đội quân của các đại soái khác đều có danh xưng.
Chúng ta cũng nghĩ một cái đi, đại soái, cô cảm thấy thế nào”
Tôi bị binh lính vây quanh, có chút ngượng ngùng: “Tôi cũng không biết gọi là gì, mọi người xem đặt thế nào đi”
“Hay là gọi là đội quân Hồng Phát” Một người nói.
“Quá khó nghe!” Đường Dịch xua tay, sau khi quen thuộc, tôi phát hiện những người lính này thật ra là những người thẳng thản, dễ gần: “Gọi là đội quân Hồng Đồng”
“Quá khó nghe rồi.”
“Đội quân Mắt Đỏ?”
“Không! Giống như một con thỏ mắt đỏ vậy, một chút khí phách cũng không có.”
Tống Thiên Ngân nghe thấy mọi người bàn tán đặt tên, liên từ bên kia chạy tới tham gia cùng: “Hay là gọi là đội quân Huyết Đồng, vừa hay vừa có khí phách vừa thấm thía”
Đội quân Huyết Đồng…
Cái tên gì thế này, nghe rợn cả người.
Nhưng các chiến sĩ đồng thanh nhất trí thông qua: Cái này nghe hay đấy! Huyết Đồng, đại soái, tất cả các đặc điểm của toàn quân của chúng ta đều nổi bật ra được! Cứ gọi cái này đi, đại soái!”
Vẻ đẹp của những người lính Minh Giới thực sự rất khác so với người bình thường chúng tôi.
Nhưng họ rất vui là được rồi.
Tôi không có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào đối với những thứ này.
Tôi nở một nụ cười: “Được rồi, gọi như vậy đi.
Từ giờ trở đi, mọi người sẽ là những người lính của Đội quân Huyết Đồng”
“Đội quân Huyết Đồng muôn năm!” Không biết là ai hét lên, mọi người cũng cùng thấp giọng reo hò, dù sao hiện tại bọn họ đang ở trong đất của địch, không thích hợp gây ra quá nhiều âm ï.
Quân đội của tôi đang reo hò, kéo quân đội của Dương Tàn Nguyệt cũng vào.
Họ đang ở trên chiến trường, nhưng những người lính vần có thể vui vẻ ở đây.
Có thể thấy rằng những người lính này rất hạnh phúc khi đi theo Chí Tôn Vương Lãnh Mạch.
Tôi không khỏi kính phục sức hấp dẫn của Lãnh Mạch.
Đang nghĩ đến Lãnh Mạch, Lãnh Mạch liền gọi tôi từ chỗ cách đó không xa: “Nhóc con, lại đây”
Giữa tiếng hò reo của những người lính, tôi bước ra khỏi đám đông và đi ra ngoài.
Lãnh Mạch dựa vào một gốc cây, hơi xa đội quân đang sôi nổi bên hồ, bên cạnh cũng không có hộ vệ, xung quanh có chút yên lặng.
Tôi bước đến gần anh: “Binh lính của anh có vẻ rất thích anh đấy, sao anh không qua đó?”
Lãnh Mạch nhướng mày ra hiệu cho tôi ngồi bên cạnh, anh giơ tay ôm ta vào lòng: “Anh là vương, đương nhiên phải có uy nghiêm và khoảng cách của một bậc đế vương.”
Đúng vậy, anh là vương, nếu quá thân thiết với binh lính, họ sẽ không nghe sự sắp xếp của anh nữa, nếu cách quá xa thì binh lính cũng sẽ không liều mạng vì anh nữa, giữa anh và binh lính phải duy trì ở một khoảng cách nào đó.
“Làm vương thật là mệt” Tôi dựa vào trong ngực của anh nhìn trời.
Nếu có thể, tôi càng nguyện cùng anh sống những ngày nhàn nhã, tự do.
“Em có ghét cuộc sống như thế này không?”
Lãnh Mạch hỏi tôi..