Chồng Ma Của Em

Chương 539: Nội Chiến






Mấy người Diệp Hàn đại khái cũng biết chỉ riêng Tống Tử Thanh cũng đánh không lại, cho nên không chủ động công kích mà hình thành thế giăng co với chúng tôi.

Chúng tôi cũng không muốn xung đột với người của Lãnh Mạch.

Tôi chỉ là vừa tỉnh ngủ, muốn đi dạo ngăm cảnh ngoài vườn của Lãnh Mạch mà thôi, đâu nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành như vậy.

“Không bằng môi bên nhường một bước được không?” Tình huống quá căng thẳng, Dương Tàn Nguyệt lên tiếng giảng hòa.

“Nhường thế nào?” Tống Tử Thanh hỏi.

“Các người thu lại lời trào phúng đại vương đồng thời xin lỗi, chúng tôi không tiếp tục truy cứu làm khó các người nữa, coi như hai bên hòa nhau.

Sau này cùng nhau vì đại vương cống hiến.” Dương Tàn Nguyệt nói.

Mà anh ta nói như thế làm tôi cũng không nhịn được phì cười: ‘Khả năng đổi trắng thay đen của các người quá giỏi, tôi xin tâm phục khẩu phục!”
“Đổi trắng thay đen? Đầu cô bị úng nước à?”
Diệp Hàn nói: “Người đồn bậy đại vương của chúng ta có phải các người không?”
“Cho nên ý mấy người là chúng tôi rảnh quá, ở trong viện của các người nói xấu đại vương các người, các người không nhịn được nên mới đến quyết đấu đúng không?” Tống Tử Thanh nói.


Diệp Hàn nghẹn họng, không lời nào để nói.

Bọn họ đương nhiên không có lời nào phản bác, người gây sự trước lại không phải chúng tôi.

Là chính bọn họ trước tới trào phúng không thôi, còn giật vòng cổ của tôi, còn sỉ vả nhà họ Tống liên tục.

Tống Lăng Phong thật là phản đồ nhà họ Tống không sai, nhưng như tôi đã nói với Tống Thiên Ngân lúc trước rồi, nhà họ Tống không phải chỉ có mình Tống Lăng Phong mà là một tập thể.

Tống Lăng Phong làm chuyện xấu vì sao những người khác nhà họ Tống lại phải gánh vác chứ?
“Muốn mỗi bên nhường một bước cũng được, các người rút lại những lời khó nghe chửi rủa ban nấy, đồng thời xin lỗi chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ từ bi tha cho các người.” Tống Tử Thanh không phải dễ nói chuyện như vậy.

“Anh… năm mơ đi!” Diệp Hàn giận tím mặt, có lẽ lần đầu anh ta bị vũ nhục như vậy, không kiềm được muốn ra tay.

Không khí xung quanh chợt lạnh cứng, một bông tuyết nhẹ nhàng phiêu từ không trung xuống mặt đất, chậm rãi kết thành băng.

Cảm giác này…
Tôi ngước lên nhìn.

Người đàn ông mặc áo lông cừu màu đen từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, tuyết không ngừng quay xung quanh anh hóa thành từng lớp sương, tựa như vương giả bước tới.

Dương Tàn Nguyệt, Diệp Hàn, Dục Nghiêu Thành đồng loạt quỳ một gối: “Đại vương.”
Tống Tử Thanh và Sỉ Mị lại đồng thời cho Lãnh Mạch một cái lườm.

Tôi chỉ cảm thấy câm nín.

“Ở chỗ này làm gì?” Lãnh Mạch hỏi ba người Diệp Hàn.

Ba người cúi gục đầu không nói.

Lãnh Mạnh lạnh lùng tản ra áp lực, ngay cả tôi đều cảm thấy mình muốn bị đè xuống đất.

Dương Tàn Nguyệt nói: “Đại vương, sau khi nghị sự xong chúng tôi vốn định đi rồi, nhưng…”
“Đại vương, đều tại ta” Diệp Hàn cắt ngang lời Dương Tàn Nguyệt, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch: “Lúc ra về có nghe người hầu xung quanh nói có người ở vào tẩm điện sân sau của đại vương.

Còn nói chính là người phụ nữ khiến đại vương suýt nữa từ bỏ tranh đoạt ngôi vị.


Chúng ta tò mò nên mới tới xem có thể nhìn thấy người không, nhưng không ngờ đến nơi lại thấy bọn họ là người nhà họ Tống! Người phụ nữ này còn đeo vòng ngọc nhà họ Tống nữa, loại vòng cổ như vậy chỉ đưa cho con dâu nhà họ Tống, cô ta không trung thành với ngài, chúng ta nói cô ta vài câu, cô ta lại ra tay đánh người, còn gọi người tới hỗ trợ, thậm chí cuối cùng còn làm nhục thanh danh đại vương.

Chúng ta giận quá nên mới…”
Giỏi, trắng đen đảo một nhát lộn ngược, mười điểm về chỗ.

Tôi, Tống Tử Thanh, Si Mị đều không lên tiếng biện giải gì.

Lãnh Mạch lại không phải kẻ dễ bị lừa gạt.

Quả thế, chỉ thấy anh thản nhiên nói: “Cho các người cơ hội cuối cùng, tôi muốn nghe lời thật.”
Diệp Hàn cứng đờ người, cúi mặt xuống.

“Đại vương, chuyện là thế này.” Dục Nghiêu Thành vội thay thế Diệp Hàn, kể lại từ đầu tới cuối không thêm thắt nội dung hay cảm xúc gì, coi như công chính đúng sự thật, nhưng nói xong còn bổ sung một câu: “Đại vương, người phụ nữ này giữ gìn nhà họ Tống như thế, nói không chừng chính là cùng phe với Tống Lăng Phong.

Cả Tống Tử Thanh nữa, chúng ta không thể xác định bọn họ đáng tin, biết đâu bọn họ chính là gian tế do Tống Lăng Phong phái tới thì sao? Đại vương, xin ngài cẩn trọng.”
Lãnh Mạch không nói gì nhiều, lạnh nhạt nhìn ba người kia: “Cần tôi nhắc nhở bây giờ người nên làm gì nữa hay sao?”
Diệp Hàn khó tin nhìn Lãnh Mạch: “Đại Vương, ngài muốn chúng tôi xin lỗi bọn họ sao?”
Vẻ mặt Lãnh Mạch đã nói thay anh rồi.

Diệp Hàn kích động nhảy dựng, chỉ thẳng vào chúng tôi nói: “Được, tôi thừa nhận là chúng tôi trào phúng nói năng không lựa lời trước, có thể xin lỗi bọn họ.

Đại Vương đã tin bọn họ như thế, chúng tôi cũng sẽ không nghi ngờ bọn họ, không nghi ngờ mắt nhìn người của đại vương.

Nhưng nơi này là quân đội, trong quân đội đều có quy củ, những lời này là pháp dùng binh đại vương dạy chúng tôi.

Mà bọn họ thế nào? Không mặc quân phục, không đeo huy hiệu, thấy đại vương cũng không hành lẽ, không để ngài vào mắt.

Người như thế nếu chiến tranh yêu câu bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tuân theo phép quân, rồi sao ra trận đánh giặc được?”
Lãnh Mạch nheo mắt, khí thế sắc bén lộ ra.

Diệp Hàn không kháng được khí thế của anh, lui lại hai bước, gục đầu xuống.

“Anh hiểu sai rồi” Si Mị chợt lên tiếng.

“Trước giờ bọn tôi chưa từng nói muốn gia nhập dưới trướng Lãnh Mạch hay trở thành binh lính cho Lãnh Mạch sử dụng.


Cho nên không cần tuân thủ quy tắc trật tự gì của các người cả, càng không cần mặc binh phục đeo huy hiệu hay hành lê với đại vương của các người.

Nói đơn giản là đánh giặc là việc của các người.”
“Vậy mấy người đến đây làm gi?” Diệp Hàn chất vấn.

“Là đại vương của các người cần bọn tôi, bọn tôi tới giúp đỡ” Si Mi đáp.

“Anh!” Diệp Hàn tức giận.

‘Đừng có tự cho là mình cao lắm! Dù không có các người bọn tôi vẫn có thể đánh bại đội quân của Minh Vương!”
“Tất nhiên rồi, mấy người giỏi quá ấy mà, đặc biệt là tài khua môi múa mép!” Si Mị khoanh tay trước ngực: “Nhưng đây là sự thật, đại vương của các người mời chúng tôi tới giúp đối phó Lạc Nhu, mà không phải chúng tôi cầu xin đi theo đại vương của các người.

Chuyện này phải nói cho rõ.”
Sắc mặt Lãnh Mạch càng lúc càng âm u đáng SỢ.

“Sỉ Mi…” Tôi năm ống tay áo của Sỉ Mi, khế lắc đầu: “Đủ rồi, không cần nói như vậy.”
“Tôi không nói có người còn tưởng chúng ta cầu xin làm việc cho người ta.

Đã thế còn ương ngạnh kiêu ngạo, không để ai vào mắt.” Si Mị muốn nói Diệp Hàn và Dục Nghiêu Thành, nhưng ý tứ còn châm chọc khiêu chiến Lãnh Mạch.

Quan hệ giữa hai người này vẫn kém vô cùng.

Lãnh Mạch cũng không phải người tốt tính gì cho cam, bị người châm chọc ngay trước mặt cấp dưới tất nhiên không thể bỏ qua, nhưng anh cũng không phát giận với Si Mi ngay mà khựng lại một lát rồi quay sang ba người kia: “Diệp Hàn, Dục Nghiêu Thành, xin lỗi đi!”
Diệp Hàn và Dục Nghiêu Thành nghiến răng nghiến lợi trừng chúng tôi, giãng co một lát mới khom lưng nói: “Xin lỗi, chúng tôi ăn nói không lựa lời, quá mức xúc động, chửi bới các vị.

Chúng tôi xin rút lại những lời quá khích về nhà họ Tống ban nấy.

Xin mọi người thứ lôi”.