Chồng Ma Của Em

Chương 534: Đi Bên Cạnh Anh






“Đây là bàn xoay trận pháp dịch chuyển độc quyền của phòng Tư pháp, có tác dụng giúp phòng Tư pháp giám sát sự thống trị của Minh Giới ở Minh Giới, vì vậy, ở môi thành phố trọng điểm lớn đều có lắp trận pháp dịch chuyển đặc biệt, mặc dù thành phố Vinh Thành không có trận pháp dịch chuyển trực tiếp, nhưng cách Vĩnh Thành không xa có một cứ điểm quan trọng của Minh Giới, chúng ta có thể dịch chuyển đến đó” Tân Tiếu nói.

Không ngờ phòng Tư pháp lại có đĩa quay trận pháp dịch chuyển lợi hại như vậy, bây giờ phòng Tư pháp và Lãnh Mạch đã hợp lực với nhau, chắc chảẳn sẽ có thể trợ giúp rất nhiều cho Lãnh Mạch, nhìn chung là có chút mong chờ.

“Tuy nhiên, Minh Vương Lạc Nhu cũng biết rằng phòng Tư pháp nắm trong tay trận pháp dịch chuyển đặc biệt, cô ta sẽ không để chúng ta muốn làm gì thì làm.” Tân Tiếu xoay chuyển bàn xoay: “Chúng ta cần phải hành động nhanh một chút, hiện tại Minh Vương Lạc Nhu đã có người am hiểu trận pháp, Tống Lăng Phong hỗ trợ rồi, sẽ càng nhanh chóng phong ấn trận pháp dịch chuyển của chúng ta lại, nhanh chóng đưa ra quyết định đi”
Nhắc đến Tống Lăng Phong, sắc mặt Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân đều không được tốt.

Thực sự thì việc Tống Lăng Phong đứng về phía Minh Vương Lạc Nhu kia khá là phiên phức.

“Bây giờ sẽ xuất phát” Lãnh Mạch nói.

Tân Tiếu gật gật đầu, tôi nhìn thấy bàn xoay.


của cô ấy chuyển đến vị trí một loại phù văn đặc thù nào đó, niệm câu thần chú, trên mặt bàn xoay giống như cái máy chiếu, phát ra một tia sáng đến trước mặt chúng tôi, trận pháp dịch chuyển hình tròn xuất hiện trên mặt đất.

Mọi người lần lượt đứng trên trận pháp dịch chuyển, tôi đi theo sau Lãnh Mạch, lần này chúng tôi ở tâng địa ngục thứ mười chín, Ác Ma vương cũng chưa xuất hiện, có lẽ là đang bận chăm sóc cục cưng, nghĩ như vậy, tôi quay đầu lại, bước lên trận pháp dịch chuyển.

Trận pháp dịch chuyển đã được kích hoạt, chúng tôi đã rời khỏi tầng địa ngục thứ mười chín.

Đợi khi chúng tôi vừa mới ra khỏi trận pháp dịch chuyển, thì bàn xoay trong tay Tần Tiếu phát ra một tiếng động cực lớn, rồi sau đó nứt ra thành bốn năm miếng trong tay cô ấy.

“Thế này là sao vậy?” Tôi hỏi.

Tân Tiếu lắc lắc đầu, thản nhiên ném bàn xoay đi: “Minh Vương Lạc Nhu đã tìm thấy trung khu của trận pháp dịch chuyển trong phòng họp của phòng Tư pháp rồi, phá vỡ trung khu, bây giờ chúng ta không còn cách nào để sử dụng trận pháp dịch chuyển của phòng Tư pháp nữa rồi, chúng tôi giấu trung khu này rất kỹ, trước đây Lạc Nhu cũng đã từng tìm kiếm qua, nhưng đều không thành, lần này lại tìm ra nhanh như vậy, chắc chăn là Tống Lăng Phong đã giúp đỡ”
Trận pháp dịch chuyển tiện lợi như vậy đã bị phá hủy, chúng tôi mới chỉ sử dụng một lần… Tống Lăng Phong thành thạo về trận pháp dịch chuyển, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nơi chúng tôi đang đứng lúc này là một ngọn đồi cao, Lãnh Mạch bước đến vách ngọn đồi, tôi men theo nhìn xuống dưới, bên dưới là con đường nhỏ quanh co, ngoài ra bên kia lại có một ngọn đồi khác, hai ngọn đồi này kẹp con đường nhỏ kia ở giữa, có thể mờ ảo nhìn thấy hình dáng của cổng thành từ phía xa xa bên phải, nhưng từ bên trái chính là con đường nhỏ uốn lượn liên tục, không thể nhìn thấy được điểm cuối.

“Đây được gọi là núi Xà Hình, là cứ điểm quan trọng của Minh Giới.” Lãnh Mạch nói xong, chỉ tay về phía bên trái: “Đi từ phía bên trái chính là thành phố Vĩnh Thành, đi từ phía bên phải chính là thành phố cứ điểm phải đi qua để đến được hoàng thành Minh Giới, tên Lôi Thành.

Trong tình hình không có trận pháp dịch chuyển như hiện nay, chỉ đành đi qua thành Lôi Thành, thì mới có thể vào vùng trung tâm của Minh Giới, rồi mới có thể vào hoàng thành”
Hóa ra là như vậy, chả trách trận pháp dịch chuyển lại được lắp đặt ở nơi này.

“Minh Vương Lạc Nhu hẳn đã đoán được chúng ta sắp trở lại thành phố Vĩnh Thành, nhất định đã cử người đến Lôi Thành trước rồi, chúng tôi cần phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt” Tân Tiếu nói từ phía sau.

Lãnh Mạch có chút phản cảm với giọng điệu chỉ dẫn của Tân Tiếu, nhưng lại không phản ứng lại, mà chỉ búng ngón tay vào không khí.

Chúng tôi đều không hiểu anh đang làm gì, Tân Tiếu hỏi anh, Lãnh Mạch vẫn phớt lờ Tân Tiếu, khiến Tân Tiếu tức giận.

Ngay sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy có một làn sóng kỳ lạ truyên đến trong không khí, có gì đó đang đến!

“Lãnh Mạch!” Tôi gọi anh.

“Không cần lo lắng.” Lãnh Mạch nói, rồi quay người lại.

Ngay khi tôi vừa quay lại, thì trước mặt chúng tôi đã có thêm bảy tám người nữa, họ cũng mặc quần áo đen giống như tiểu đội Hoàng Tuyền, chỉ khác là có một vòng ký hiệu màu vàng trên ống tay áo, Tống Tử Thanh, Si Mị và những người khác trở nên cảnh giác, nhưng bảy tám người kia lại không ra tay, mà chỉ quỳ một chân xuống trước mặt Lãnh Mạch: “Vương!”
“Đây là tiểu đội Quỷ Tung của Lãnh Mạch” Tân Tiếu nói.

Lại là một tiểu đội khác của Lãnh Mạch! Mỗi thành viên mấy tiểu đội này của Lãnh Mạch đều biến hóa tài tình, tôi không hề biết bọn họ xuất hiện †ừ đâu.

“Vương, ngài đã quay lại rồi!” Một thành viên trong số đó ngẩng đầu lên và nói.

Lãnh Mạch cho họ đứng dậy, hỏi: “Tình hình ở thành phố Vĩnh Thành thế nào rồi.”
“Quân đội lớn đã tập hợp theo đúng yêu cầu của ngài, các anh em trong hoàng thành cũng kịp thời rút lui, còn có vài tiểu phân đội đã chạm trán với quân đội của Minh Vương khi đi trên đường, cấp trên Hàn Vũ đã cử người tới tiếp viện rồi.”
“Ừ”” Lãnh Mạch chậm rãi gật đầu: “Trở về Băng Thành”
Người của tiểu đội Quỷ Tung di tản theo hai con đường, hỗ trợ Lãnh Mạch rời khỏi ngọn đồi.

Mấy người trong chúng tôi theo sau, tôi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông hiên ngang đi phía trước, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

Những người làm vương, và những nhân sĩ nhàn rỗi như chúng tôi, quả nhiên có khí chất không hề giống nhau.

Mặc dù nói trước đây Si Mị cũng là tướng quân chỉ huy hàng nghìn quân lính, nhưng vẫn không bằng Lãnh Mạch này, chỉ cần anh đứng trước người ta, thì người ta cũng chỉ có thể cúi đầu quy phục trước sự áp chế mạnh mẽ.

Lãnh Mạch mới nên được làm Minh Vương, trở thành người cai trị tối cao của thế giới này.

Cảm xúc của tôi có chút phức tạp, một người đàn ông tuyệt vời và mạnh mẽ như vậy, tôi thực sự xứng đáng với anh sao?
Bước chân của Lãnh Mạch dừng lại ở phía trước, quay đầu lại: “Nhóc con, lại đây.”
Tôi tỉnh dậy trong cơn mộng mị, chạy đến trước mặt anh: “Có chuyện gì vậy?”

Anh nhìn chăm chằm vào tôi mấy cái, nhìn tôi một cách không thể giải thích được, rồi mới nói: “Đi bên cạnh anh”
“Hả?” Đầu tôi trở nên mơ hồ.

“Em đi bên cạnh anh, anh mới yên tâm” Anh lại nói.

Tôi đờ người ra.

Anh đã tiến về phía trước, đi được mấy bước thì tôi lại dừng lại, anh lại lùi lại phía sau, năm lấy tay dắt tôi đi, không thèm để ý còn có rất nhiều cấp dưới đang ở xung quanh.

Tôi sững sờ bị anh kéo đi, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay chúng tôi đang năm lấy nhau, lòng bàn tay của anh vừa to vừa ấm áp, quấn lấy tôi, quấn chặt lấy tôi, không cho phép tôi thả ra.

Tôi chợt bật cười.

Anh là một người đàn ông tuyệt vời và mạnh mẽ, vậy tôi cũng sẽ nổ lực để trở nên tuyệt vời và mạnh mẽ, trong tình yêu, ở đâu có chuyện ai xứng đáng với ai, ai không xứng đáng với ai?
Chúng tôi đi xuống ngọn đồi, đi vào con đường mòn núi Hình Xà, vì Lôi Thành là một tòa thành của Lạc Nhu, có nhiều khả năng sẽ chạm mặt với người của Lạc Nhu ở đây, chúng tôi cũng gia tăng tốc độ, di chuyển theo hướng ngược lại với Lôi Thành, đi về phía tòa thành của Lãnh Mạch.

Đi trên đường, Lãnh Mạch nói với tôi, mặc dù lúc đầu Lạc Nhu thích anh, nhưng vẫn rất coi trọng quyền lợi, quân đội của anh cũng chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài cứ điểm, gọi cho hay là canh giữ biên cương, nhưng thực tế là tiến hành ủy quyền cho Lãnh Mạch, lúc đó cấp dưới trong hoàng thành của Lãnh Mạch thì không được bao nhiêu người, tổng tư lệnh và tướng quân của Lãnh Mạch cũng bị Minh Vương Lạc Nhu thu phục và sáp nhập vào nhau.

Nhưng Lãnh Mạch là người như thế nào chứ, sao anh có thể để cho Lạc Nhu có thể tùy tiện đụng vào quân đội của anh như vậy được, trong một trăm năm qua, Lãnh Mạch không chỉ âm thâm lấy lại được đội quân mà Lạc Nhu đã sáp nhập, mà còn nuôi dưỡng một đội quân hùng mạnh hơn, là vì để có được một ngày, có thể đủ sức đối đầu với Lạc Nhu.

Khi anh nói, thì hình đáng thành phố hiện ra †rước mặt..