Chồng Ma Của Em

Chương 500: Không Bao Giờ Có Sự Tự Chủ Đối Với Em






Đối với yêu cầu của tôi, Ác Ma Vương hào phóng đồng ý.

Tôi cúi chào Ác Ma Vương, quay người rời khỏi phòng đi tìm Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch đã sớm từ trên mặt đất chống đỡ mình bò dậy, tôi vừa mới đi ra, liền thấy anh tựa vào bên ngoài phòng, một nam nhân 190 tuổi, đường đường Chí Tôn Vương của Minh Giới, trực tiếp đứng đó cười ngây ngô, cũng không biết anh đang cười cái gì.

Tôi vô cùng kinh ngạc đi qua: “Lãnh Mạch anh đứng dậy làm cái gì? Sao anh không ngồi yên?”
“Sợ em bị Ác Ma Vương làm bị thương, anh lo lắng, nên tới nơi này chờ em.” Anh cười nhếch miệng nhìn tôi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Lãnh Mạch khi cười, vừa ngốc vừa buồn cười, bị anh cười đến nổi cả da gà: “Có phải anh bị sốt đến nóng đầu không?”
Anh không tức giận, vẫn cười, ôm cổ tôi, kéo tôi vào lòng anh, dùng sức ôm lấy.

Bởi vì sốt, ngực anh cũng nóng bừng, rất nóng, làm nhiệt độ cơ thể của tôi cũng nóng lên cùng anh.


Tôi chỉ muốn đưa anh lên giường và năm xuống nghỉ ngơi, nhưng anh thì thâm với tôi: “Khi nãy em nói chuyện với Ác Ma Vương, em nói, bạn trai của em” Giọng điệu của anh mang theo sự phấn khích, tôi sững người, và lắng nghe anh nói: “Đồng Đồng, hứa với anh, hãy ở lại bên anh.”
Ở lại với anh…
Lời thú nhận này quá đột ngột, đầu tôi oanh một tiếng, mơ màng: “Em không đáp ứng anh, anh sẽ sốt cao không dứt” Sợ tôi hối hận, anh lại vội vàng nói một câu.

Tôi không biết phải làm gì.

Tuy rằng trước kia tôi đã xác định mình vẫn yêu anh như trước, nhưng dù sao chúng tôi cũng từng có một lần rạn nứt, lần thú nhận này dường như không có gì đặc biệt, cụ thể cái gì tôi lại không nói được, nói đồng ý cũng không phải, cự tuyệt cũng không phải, không biết những người khác có cảm thụ như tôi hay không, rất khó chịu, không cách nào dùng lời nói để hình dung sự khó chịu này.

Nhưng Lãnh Mạch có thể cho rằng tôi đang cự tuyệt anh, vẻ mặt có chút ảm đạm, buông tôi ra, chỉ nói một câu: “Tiểu Đồng không có lương tâm”
Tôi muốn véo hai cái tai lớn của anh.

“Anh thật sự thấy hơi mệt, em đỡ anh đi nghỉ ngơi được không?” Anh nói “Được” Tôi vội vàng gật đầu, đỡ anh đi lầu hai, Ác Ma Vương nói nơi đó có phòng trống, đi ra khỏi phòng, Tống Thiên Ngân muốn đi theo, bị Lãnh Mạch trừng mắt cự tuyệt, đành phải ở lại dưới lầu.

Tôi đỡ anh vào phòng, trong phòng cũng có một chiếc giường làm bằng gõ, không có khăn trải giường, bên cạnh có một cái tủ, tôi kéo ra nhìn thấy chăn ga trải giường bên trong, mặc dù được dệt thành từ cây gai dâu, khá thô ráp, nhưng vẫn có thể sử dụng, trải khăn trải giường lên giường, Lãnh Mạch năm lên, tay để lên trán, nhắm mắt không nói gì.

Tôi đứng bên giường nhìn anh, mấy lần muốn nói lại thôi, lại không biết nên nói cái gì.

“Đi lấy chậu tới đây, anh đem băng bỏ vào chậu, sau đó dùng băng để anh hạ sốt.’ Lãnh Mạch nói.

Tôi trả lời, quay người rời đi, nhưng anh kéo cánh tay của tôi từ phía sau.

Tôi dừng lại và quay người trở lại.

Cánh tay của anh che khuất đôi mắt và giọng nói của anh trở nên nghẹn ngào: “Anh thấy em thực sự xấu, Tiểu Đồng.”
“A?” Tôi có một dấu chấm hỏi lớn.


“Em không đáp ứng cho anh theo đuổi, lại trộm đồ của anh không trả lại cho anh, em nói xem em không xấu hay sao?”
“Ăn trộm đồ đạc của anh? Tôi đã ăn trộm gì của anh?” Tôi thậm chí còn bối rối hơn.

Anh quay đầu lại và chỉ vào ngực trái của mình: “Ở đây.”
Ăn trộm trái tim của anh.

Lời nói tình cảm sến sẩm như vậy anh nói không ra, đành phải dùng động tác biểu đạt hay sao?
Tôi hơi buồn cười, trái tim hơi chua: “Anh tìm kiếm lời tỏ tình này ở đâu?’“Lời tỏ tình của phụ nữ và đàn ông, tìm kiếm trên baidu bằng điện thoại di động” Anh nói: “Còn có một câu nữa là tôi có thể làm cho bạn là người hạnh phúc thứ hai trên thế giới này, tại sao không phải là người đầu tiên, bởi vì nếu bạn ở bên tôi, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất”
Phốc, tôi suýt nữa phun ra một ngụm nước: “Không có việc gì làm thì anh tìm kiếm lời tỏ tình trên Baidu làm cái gì, hãy nằm xuống để hạ sốt đã rồi nói sau” Anh ta buông tay tôi ra và không nói gì.

Tôi cần răng, cuối cùng vân không nói gì với anh, quay người đi ra ngoài.

Giây phút cuối cùng, tôi thiếu chút nữa liên nhịn không được đáp ứng anh.

Tôi không thể hứa sẽ ở lại với anh, bởi vì… Tôi đã đưa ra quyết định.

Trong vòng ba ngày, nếu như không có phương pháp giải độc cho Lãnh Mạch, vì cứu anh, tôi sẽ đi †ìm Minh Vương.

Nếu bây giờ đáp ứng để anh theo đuổi, đến lúc đó chỉ gây ra đau khổ, tôi không muốn để cho anh khổ sở vì tôi, không bằng… Tàn nhân luôn bây giờ.

Xin lỗi Lãnh Mạch.

Nếu anh và tôi chỉ có một người có thể sống trên thế giới này, tôi sẽ từ bỏ cuộc sống của tôi.

Tôi đi xuống cầu thang để tìm Ác Ma Vương, hỏi anh ta ở đây có nhiệt kế không, Ác Ma Vương nói có, ngay bên ngoài ngăn kéo, để tôi tự tìm, em bé dường như rất thích tôi, sau khi nhìn thấy tôi liên cười tủm tỉm với tôi, tôi can đảm để chạm vào đầu của em bé, em bé cọ xát với bàn tay của tôi, đặc biệt thoải mái, tôi không thể không cười.

“Bảo bối hình như rất thích cô.” Ác Ma Vương nói.


“Tôi cũng thích cô bé.” Tôi chạm vào em bé một lần nữa, sau đó nói với con rùa màu xanh lá cây: “Có cách nào để hạ sốt cho Lãnh Mạch không?“Chỉ có thể tự nhiên hạ sốt, thuốc bùn của ta đối với sốt không có tác dụng quá lớn.” Con rùa màu xanh trả lời tôi: “Tuy nhiên sức khỏe của Lãnh Mạch đại nhân coi như không tệ, sốt không ảnh hưởng gì, mấu chốt chính là độc trong thân thể của anh ta”
Tôi biết, anh sẽ phát sốt, nguyên nhân nhất định là do độc tố đó, Minh Vương chết tiệt! Đó là những gì cô ta gọi là thích! Thích một người, dĩ nhiên còn ra chiêu tàn nhẫn như vậy! Có bản lĩnh, cô ta và tôi cùng cạnh tranh công bằng.

Sau khi nói chuyện với Ác Ma Vương và rùa xanh, tôi vội vã rời khỏi phòng em bé.

Tống Thiên Ngân ôm cánh tay ngồi ở góc ngủ gật, tôi không quấy rầy cậu ta, tìm được nhiệt kế trong ngăn kéo, câm chậu gõ lên lầu lần nữa.

Lãnh Mạch vẫn duy trì bộ dáng cánh tay che mắt lúc trước.

Trái tim tôi vừa chua vừa đau, anh như vậy, tôi cũng không dễ chịu, cố nén buồn đi qua, gọi anh: “Lãnh Mạch, anh đừng ngủ vội, tôi sẽ đo nhiệt độ cơ thể cho anh”
“Ừm”” Anh hơi lên giọng nói: “Nóng quá, Tiểu Đồng, giúp tôi cởi quần áo, rất khó chịu.”
“Được.

Lãnh Mạch suy yếu như vậy tôi làm sao có thể cự tuyệt, buông chậu xuống, cởi cúc áo sơ mi cho hản, từng cái từng cái, sau khi cởi bỏ hắn phối hợp với ta cởi áo sơ mi, ta đem nhiệt kế đưa cho hắn, để cho hắn kẹp dưới nách, hắn rất nghe lời làm theo.

Tôi tiếp tục cởi quân của anh, bàn tay của tôi vừa đặt lên thắt lưng của anh thì của anh dựng đứng lên, cái chính là tôi chưa làm gì cả!
… Cái này làm sao làm được?
“Khụ” Lãnh Mạch rất không tự nhiên ho một tiếng: “Cái này anh không có biện pháp, từ trước đến này anh đối với em đều không có tự chủ.””..

Vậy làm thế nào để cởi quần cho anh?.