Cả đời này của tôi đã mất đi một người phụ nữ quan trọng, tôi không muốn lại mất đi người thứ hai.
Mà người phụ nữ đã mất kia chính là mẹ của Lãnh Mạch, còn người không muốn để mất kia chính là tôi.
Lãnh Mạch nói cuộc sống của anh chỉ có hai người phụ nữ là quan trọng nhất Một người là mẹ anh, người còn lại là tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn phía sau lưng của Lãnh Mạch, nhưng lại không thể dời ánh mắt được.
“Ồ” Ác Ma Vương cười: “Nếu như người phụ nữ sau lưng cậu quan trọng đến vậy thì tại sao cậu lại muốn giết cô ta? Chẳng lẽ cậu cho rằng một cái xích băng có thể đánh bại tôi? Nực cười.”
Lãnh Mạch quay đầu lại nhìn tôi, một lân nữa phản đối lại Ác Ma Vương: “Con người của tôi, từ trước đến nay, trừ sự nghiệp to lớn của mình ra thì tôi không quan tâm đến sống chết của bất kì ai cả.
Chả hiểu sao tôi lại gặp phải người phụ nữ ngu ngốc kia.
Cô ta hạ độc tôi để cho tôi không thể nào rời khỏi cổ.
Hết lần này đến lần khác, cô ta gây phiền phức linh tinh.
Tôi không muốn phụ hai chữ tình nghĩa nên lúc nhận thức được phải đi cứu anh trai của cô ta.
Cô ta còn chả phải là lý do nữa”
“Như vậy còn cậu? Lý do của cậu là gì?” Ác Ma Vương hỏi”Tôi à?” Lãnh Mạch khựng lại khoảng hai giây, sau đó nói: “Lý do của tôi, cho tới bây giờ cũng chỉ có mỗi cô ấy.”
Lý do của tôi, cho tới bây giờ cũng chỉ có mồi cô ấy.
Lời tâm tình lãng mạn nhất thế gian có lẽ cũng chỉ đến vậy thôi “Quả là một kẻ sỉ tình” Ác Ma Vương nói: “Đáng tiếc hôm nay tâm trạng tôi không được vui mấy nên không muốn buông tha cho mấy người.
Muốn chứng minh được sự sỉ tình của bản thân mà chỉ dựa vào mấy lời nói vô dụng à? Có thể đứng dậy bảo vệ được cô ta đi rồi hằng nói tiếp!”
Sau khi mọi người nói hết những bất mãn, Ác Ma Vương đã biến mất giữa không trung.
“Không ổn rồi!” Lãnh Mạch kêu to, chạy về phía Tôi.
Ngay lập tức Ác Ma Vương xuất hiện ở trước mắt.
Tôi theo bản năng đưa tay đang cầm chặt kiếm Trảm Thi lên chắn lại.
Ác Ma Vương tùy tiện vung tay một cái, kiếm Trảm Thi trong tay tôi liền bị văng ra ngoài, bay đến ngay sau lưng, cắm tháng lên mặt đất.
“Chị à!” Tống Thiên Ngân ở đăng sau kêu to.
Ác Ma Vương miệng nở ra một nụ cười hình trăng lưỡi liêm, tay bắt lấy cổ ta.
Thời khắc then chốt, Hồng Hồng cuối cùng cũng tỉnh dậy!
“Phá!” Tôi trong phút chốc đã biến thân được nữa con mắt, niệm lớn một làn sóng âm.
Sức mạnh của làn sóng âm từ trước đến nay giờ lại như một con cừu non khi chiến đấu với Ác Ma Vương.
Ác Ma Vương không né một đòn nào, những làn không khí đó không thể đả thương nó đượ!
c Nhưng nhờ những đòn này tôi mới thoát ra khỏi Ác Ma Vương, nhảy lùi ra sau.
Ngay sau đó, Lãnh Mạch dùng xích băng tấn công.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy sức mạnh của xích băng.
Ác Ma Vương tạm thời bị khoá lại.
Tôi lui vê sau, sờ ở dưới cổ.
Dấu tay hẳn lên cổ, chỉ thiếu chút nữa thôi, một chút nữa thôi, tôi đã bị Ác Ma Vương xé ra thành từng miếng nhỏ! Xích băng bị phá hủy, Ác Ma Vương nhìn Lãnh Mạch đầy tức giận.
Mục tiêu công kích của nó không còn là tôi nữa mà đó là Lãnh Mạch.
Từ cơ thể nó bay ra vô số vệt đen, Lãnh Mạch căng xích băng ra làm đồ bảo vệ.
Những vệt đen xuyên qua xích băng đánh thẳng lên người Lãnh Mạch.
Ác Ma Vương bay lên đỉnh đầu quăng cho Lãnh Mạch những lưới đen không thể trụ nổi.
Tôi thật sự không hiểu Ác Ma Vương sở hửu sức mạnh quái quỷ gì mà cái lưới đen kia không chỉ chặn được người mà nó còn khống chế được năng lực của người bên dưới.
Ác Ma Vương có thể tùy ý điều khiển năng lực của kẻ ở dưới tấm lưới.
Tấm lưới đen bao trùm lên xích băng, cả hai bên cùng đọ sức… Nhưng từ lúc mới bắt đầu, Lãnh Mạch ở bên trong lưới đen đã không thể địch nổi rồi.
Ác Ma Vương cười lạnh: “Sốt cao còn thêm trúng độc, giờ lại muốn đánh nhau với tôi.
Tên nhóc Minh giới này đang xem thường tôi sao?!”
Sốt cao?!
Tôi chợt nhớ hình ảnh Lãnh Mạch lúc từ trong hầm bò ra.
Tôi đã thấy sắc mặt đỏ đỏ của anh, lúc đó còn nóng ran! Tại sao tôi lại không cẩn thận hỏi thăm chứ! Đáng chết! Đáng chết!
Ác Ma Vương lần nữa biến mất khỏi chỗ vừa rồi, xuất hiện lại ở phía sau lưng Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch vừa kịp phản ứng, nhanh chóng dùng xích băng bao vây nó lại, kẻ khác muốn chạy cũng không khỏi.
Nhưng chả hiểu sao Ác Ma Vương thật Sự quá mạnh, dù trốn không được, nhưng Ác Ma Vương võ nhẹ một cái lên lưng Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch bị đánh nằm xuống đất, bất giác phun ra một ngụm máu.
“Lãnh Mạch!” Tôi hét lên.
Ác Ma Vương chân đạp lên ngực Lãnh Mạch: “Cái gì mà bảo vệ nữ nhân quan trọng nhất chứ, đây gọi là bảo vệ đó hả? Đừng có ảo tưởng bản thân mình mạnh.
Cái thế giới này kẻ mạnh thì có nhiều lắm.
Một ngày nào đó, lúc mà cậu trở thành kẻ đứng đầu tất cả các kẻ mạnh, khi đó hãy nói đến việc bảo vệ người khác.”
Nhìn thấy Ác Ma Vương muốn giết chết Lãnh Mạch, tôi chạy như điên đến: “Ác Ma Vương mi có bản lĩnh thì nhắm vào tôi này…”
Tôi rút cốt đầu chiến kích ra, chém thẳng về phía Ác Ma Vương.
Ác Ma Vương dùng một tay chặn chiến kích lại, một giây sau, năm chặt cổ tay tôi, nâng tôi lên giữa không trung.
Đã vậy còn giâm phải chân Lãnh Mạch.
.
Tìm truyện hay tại -- Tr ùmTruyện.N E T --
Ác Ma Vương quả thật rất mạnh.
Mạnh một cách khủng bố, không kẻ nào địch lại được.
Bọn tôi đấu với hản, khả năng thăng dường như không có.
Tôi cúi đầu nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh thật khờ.
Anh có thể không cần đến cái hồn thủy đang trôi này, anh đã có thể đồng ý làm người đàn ông của Minh Vương.
Sau đó chỉ cần tìm cơ hội thống nhất Minh giới, đạt được thành tựu lớn trong sự nghiệp, chứ mắc gì lại đi chú ý đến tôi, hả..” Trong miệng Lãnh Mạch phun ra một nhúm máu nữa, anh cười: “Sự nghiệp mất đi còn làm lại lần hai được.
Yêu người đã mất thì đời đời kiếp kiếp anh phải làm sao đây?”
Đời đời kiếp kiếp…
Mũi của tôi cảm thấy hơi xót, tôi cũng cười rộ lên: “Vậy cũng được, cùng chết thôi, cùng xuống địa phủ chơi vài ngày, sau đó đến một chỗ nào đó cùng đầu thai”
Anh nhìn tôi: “Kiếp sau, nhất định anh sẽ tìm được em.”
Tôi nhắm mắt lại.
Kiếp sau, em nhất định cũng sẽ đi tìm anh, Lãnh Mạch.
“Yêu đến mức có thể cùng vào sinh ra tử à?
Được, tôi thành toàn cho mấy người” Ác Ma Vương nói xong, tay và chân đều dùng lực.
Đây là lúc tôi và Lãnh Mạch cùng chết, đột nhiên âm thanh của một đứa trẻ truyền đến: “Oal”
“Ôi…! Hỏng hết rồi!” Ác Ma Vương hét to, sau đó ném tôi xuống đất rồi biến mất.
Biến mất, tiêu, luôn,…
Bọn tôi hiện giờ đang rất rối.
Nó không xuất hiện trở lại, tiếng con nít khóc từ phía trước không xa lắm vang đến, tôi đứng lên đỡ Lãnh Mạch: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”“Anh cũng không hiểu.Lãnh Mạch cũng không biết gì, dựa vào tôi để đứng lên.
Tôi nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của Lãnh Mạch, nên đã nhón chân lên sờ mặt của anh, thật sự nóng muốn chết luôn: “Lãnh Mạch, anh đang sốt đây này!”
Tống Thiên Ngân địa từ phía sau lên, đưa kiếm Trảm Thi lại cho tôi, cậu ta cũng bị thương không ít, có chút chật vật: “Chị à, giờ làm sao đây?”“Đi, chúng ta sẽ đi xem sào huyệt bọn chúng thật cẩn thận.’ Lãnh Mạch nói.Không được!” Tôi lập tức phản đối, níu hẳn lại: “Lãnh Mạch, anh có biết thân thể của anh giờ ra sao không…! Anh đang sốt rất cao đó…! Là sốt cao!”“Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu, chuyện của em quan trọng hơn…” Anh vừa nói, thân hình liên khụy xuống một cái.
“Không được! Không được là không được!”
Thân thể Lãnh Mạch lúc này có thể chiến đấu được hay không đều để sau, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm một chỗ rồi đốt anh luôn đi!.