Khoảnh khắc sau đó, hai tay Lãnh Mạch níu lấy tôi và Tống Thiên Ngân, băng của anh đặt trên mai rùa, mượn lực của mai rùa đẩy chúng tôi bay đi theo hình vòng cung nhân tiện cũng tóm lấy mai rùa, rồi vớt Lục Quy đang uống nước lên.
Lãnh Mạch dùng lực một lần nữa, băng bay giữa không trung không biết điểm dừng.
Trước khi nó tan ra.
Lãnh Mạch đã kịp giúp tôi, Tống Thiên Ngân và Lục Quy ném tất cả số băng sang phía đối diện.
Hơn nữa, bởi vì anh chỉ có cơ hội này để tận dụng lực nên anh đã tấn công hướng thẳng về phía mặt hồ.
Khi Lãnh Mạch rơi xuống nước sẽ bị tan chảy hoàn toàn cho đến chết, tôi không dám tưởng tượng đến việc anh chết đi, lúc con người ta sợ hãi một cách cực đoan là lúc mà suy nghĩ của họ đột nhiên trở nên hết sức rõ rệtHồng Hồng!” Tôi hét to vào không trung.
Hồng Hồng hiểu được suy nghĩ của tôi nên lao ra khỏi cơ thể tôi, nửa chân cô ấy móc vào bả vai tôi.
Hai tay thì năm lấy chân Lãnh Mạch.
Hai mắt tôi lúc này biến thành màu đỏ, năm chặt lấy chân của Hồng Hồng.
Cơ hồ là đôi cánh trong nửa giây tiếp theo sẽ xuất hiện ở sau lưng nên tôi không giữ nổi hai người họ nữa đành phải ném cả hai về phía bờ bên kia.
Cái dòng sông màu tím này thật thần kỳ, đôi cánh của tôi chỉ dừng lại một lát mà trong phút chốc đã biến mất rồi, lần này đổi thành tôi đập mặt xuống sông.”Thiên Quang.” Tôi nghe thấy tiếng gọi to của Tống Thiên Ngân Ánh sáng chói chang làm tôi hoa cả mắt, tôi không bị rơi xuống nước mà là nằm ở bên cạnh bờ sông, ở giữa một trận pháp gì đó.
Chuỗi hành động này của chúng tôi liên tiếp, tổng cộng chỉ dùng không đến năm giây, có thể nói sinh hay tử chỉ trong vòng năm giây này.
Tống Thiên Ngân nằm trên cỏ thở hổn hến, tôi nhìn thấy ở hai tay và cổ tay cậu ta đây vết máu.
Có lẽ vừa rồi cái gọi là“Thiên quang” đã lôi tôi ném sang bờ bên kia trận pháp, nhất định là một đại trận pháp.
Nếu không, chỉ trong nháy mắt Tống Thiên Ngân sẽ không suy yếu nhanh như vậy.
Lục Quy trở lại hình dạng con người.
Tôi vội hỏi anh ta có sao không, Lục Quy trả lời không sao chỉ là sau lưng da bị trây xước một chút, khả năng tự thân chữa lành vết thương rất mạnh, lại dùng một ít nê hoàn xoa xoa lên lưng, vết thương đã dân dần lành lại rồi Lãnh Mạch từ phía sau bước đến, ngồi xổm xuống, xiết chặt tôi vào lòng anh, chặt hết mức: “Cô nàng dở hơi này, em ngốc quá đi! Tại sao em lại phải cứu anh, em biết không nếu lúc nảy Tống Thiên Ngân không dùng cấm thuật thì ngay cả anh cũng không cách nào cứu em được! Em làm chuyện này đúng là không biết suy nghĩ gì cả! Nếu em chết rồi thì anh đây phải làm sao chứ! Nửa câu cuối đó”anh đây phải làm sao chứ?” của anh điên cuồng xen lân run rẩy, tôi áp sát vào ngực anh, anh run rẩy không cách nào kìm chế được bản thân giống y như một cái sàng vậy.
Tim của anh vần đập thình thịch, thình thịch”
một cách kịch liệt, tình thế lúc nảy đúng là nghìn cân treo sợi tóc, thực sự quá nguy hiểm.
Lần thứ hai tôi sử dụng hình thái cuồng loạn nhưng thứ nước màu tím mày khiến cho ngay cả cánh còn không thể bay lên không trung.
Nếu không nhờ Tống Thiên Ngân… Đúng rồi… Tống Thiên Ngân!
“Tống Thiên Ngân đã dùng thuật cấm gì vậy?”
Tôi vội vàng hỏi Lãnh Mạch.
Tống Thiên Ngân không muốn nói nhưng tôi cứ khăng khăng hỏi cho bằng được, lúc này đâu của Lãnh Mạch vân kề bên cọ cọ lên tóc tôi, mặc dù đã bớt run hơn lúc nảy một chút, nhưng giọng nói vân hơi lạc đi: “Cậu ta dùng máu và giảm tuổi thọ để trả giá nhằm phát động pháp trận Thiên Quang, pháp trận này có thể ném tất cả ra xa ngàn dặm và đến bất cứ nơi nào, không màng xem người đó có bằng lòng hay không.
Nhưng nếu sử dụng pháp trận này sẽ giảm ít nhất ba mươi năm tuổi thọ, nên Tống gia đã liệt nó vào thuật cấm ky““Ba mươi năm?”.
Tôi kinh hãi kêu lên, thử hỏi một đời người có bao nhiêu lần ba mươi năm chứ? Chẳng trách Tống Thiên Ngân lại yếu đi như vậy”Tống Thiên Ngân, em điên rồi!”.
Tôi không biết phải nói như thế nào với cậu ta, mũi bỗng chốc nghẹt lại, cậu ta mới có mười bảy tuổi lại là người thường, bình thường cho là sẽ sống thọ đến một trăm tuổi đi thì bây giờ chỉ có thể sống đến bảy mươi tuổi thôi.
Tống Thiên Ngân từ bãi cỏ ngồi dậy với gương mặt thiếu niên quật cường: “Em không biết tương lai sẽ như thế nào, em có thể sống đến bao nhiêu tuổi em cũng không biết trước được.
Em chỉ biết, nếu bây giờ em không cứu chị thì chị sẽ chết trước mắt em, em không muốn cảnh tượng đó xảy ra trước mắt mình.
Cứ cho là em sẽ tiêu hao mất năm mươi năm tuổi thọ hay ngay lập tức mất mạng thì em cũng sẽ cứu chị!”
“Tống Thiên Ngân, em đủ rồi!”.
Tôi sợ hãi, nước mắt lưng tròng gào lên cắt lời cậu ta: “Em là em của chị! Chị không cho phép em vì chị mà phải mất mạng!” Cậu ta vân cố chấp: “Em là em của chị cũng như chị là chị của em, chị có thể vì em mà hết lần này đến lân khác không màng mạng sống thì ai quy định là em không thể chết thay cho chị chứ?”
Thăng nhóc này căn bản nói mãi không hiểu, tôi giận lên muốn đánh cho cậu ta mấy phát!
Tống Thiên Ngân lại ngã lưng lên bãi cỏ: “Lục Quy, nê hoàn đó ông còn không? Cho tôi một viên”
Lục Quy lập tức đến xem tình trạng của Tống Thiên Ngân.
Lãnh Mạch vẫn còn ôm chằm lấy tôi, không nhúc nhích y như một pho tượng vậy.
Tôi cũng không muốn động đậy, yên tĩnh áp sát vào lòng ngực anh.
Nước tím ở con sông kia nhìn trông ghê sợ nhưng thực chất không hề nguy hiểm, chúng tôi đã trải qua ranh giới của sự sống và cái chết mà người bình thường không thể trải qua, đó thật sự là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Xém chút nữa là chết đi khiến chúng tôi quý trọng sự yên bình trong giây phút ấy một cách lạ thường.
Lãnh Mạch cũng dần dần bình tính lại nhưng vân từ phía sau ôm chặt tôi không buông ra: “Cô bé, anh có thứ này tặng cho em”
“Tặng em? Thứ gì vậy?” Tôi có chút tò mò.
Anh thu tay lại, lấy một thứ gì đó ra, tôi nghiêng đầu nhìn theo.
Là một viên dạ minh châu, ở giữa hạt châu tỏa ra một loại ánh sáng trắng, đỏ nhàn nhạt đan xen vào nhau.
Không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ.
Anh đặt vào lòng bàn tay tôi, nó vừa khít để tôi có thể cầm lấy.
Tôi cầm trên tay chơi đùa với nó một lúc, Lãnh Mạch nói với tôi: “Em thử nói một câu ‘sáng’ xem nào” Tôi nghe anh và nói: “Sáng.” Viên dạ minh châu trong tay dần dần sáng lên, loại ánh sáng này thật nhu hòa, không chói mắt.
Trong lúc tỏa sáng, viên dạ minh châu cũng tỏa ra nhiệt độ khiến lòng bàn tay ấm ấm, rất thần kỳ.“Em thích không?” Anh hỏi.
Con gái từ trước đến nay đối với mấy món đồ đẹp đẽ này hoàn toàn không có sức kháng cự, tôi rất thích, sắc mặt thích thú: “Em thích lắm! Nhưng mà, tại sao hôm nay anh lại tặng nó cho em?”
Anh ôm chặt lấy tôi thêm một chút, chất giọng trầm thấp quyến rũ văng vắng bên tai tôi: “Ngốc thế, hôm nay là răm tháng bảy âm lịch, là sinh nhật của em:“Sinh nhật….
sinh nhật của em?”
“Sinh nhật vui vẻ, dù có chút chậm trễ” Anh cười rộ lên, sát lại gần rồi nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
Sinh nhật….
vui vẻ…
Trong hai năm đầu sinh tôi ra, Đồng Khôn và Lý Uyển bởi vì chưa sinh Đồng Họa nên đối với tôi xem như cũng không tệ.
Hai năm đó luôn cùng tôi mừng sinh nhật.
Nhưng từ hai năm đó trở về sau chính là lúc sau khi sinh Đồng Họa.
Từ lúc tôi còn ở nhà cho đến khi tôi rời khỏi nhà cũng chưa từng được mừng sinh nhật”Sinh nhật” hai từ này dừng như đối với tôi rất lạ, rất xa lạ.
Ngay cả sinh nhật mình mà tôi còn không nhớ rõ, cũng không ngờ thời khắc tôi mười chín tuổi, có một người con trai sẽ nhớ đến sinh nhật của tôi, hơn nữa còn nói với tôi bốn từ” Sinh nhật vui vẻ.”
“Lúc nảy em đã ra lệnh cho viên dạ minh châu thì viên dạ minh châu này sẽ là của em, em ném nó đi, rồi gọi nó, nó sẽ tự động trở vê tay em.
Lỡ như viên dạ minh châu này bị người khác đoạt mất, thì họ cũng không thể sử dụng nó được.
Em vẫn có thể gọi nó quay lại.
Ánh sáng và hơi ấm của nó là vô hạn, chỉ cần nghe thấy giọng của em, nó sẽ có thể sưởi ấm cho em, khiến em cảm thấy ấm áp”.