Chồng Ma Của Em

Chương 490: Mê Cung Không †rung






Lang Vương muốn đích thân tiễn chúng tôi đi mê cung không trung? Không phải là có âm mưu gì chứ?
“Cô gái nhỏ nghĩ nhiều rồi, đi thôi” Lang Vương nói một câu sau đó đi tới phía trước.

Ha ha, là tôi nghĩ nhiều à? Trong Nôi ác mộng này quái vật con sau càng nguy hiểm hơn con trước, tôi không dám nghĩ nhiều sao?
Tống Thiên Ngân túm lấy bảo tôi cẩn thận, tôi có chừng mực, dân cậu đi theo Lang Vương.

.

Truyện Võng Du
Chúng tôi cùng nhau lên đường, còn có mấy con ma sói, vây tôi và Tống Thiên Ngân vào giữa, nhìn qua thì giống như đang bảo vệ chúng tôi, nhưng nhìn kỹ lại thì giống đang khống chế chúng tôi thì phải?
Lang Vương đi ở phía trước nói: “Trong mê cung không trung có rất nhiều chỗ cần phải chú ý, tôi từng mấy lần đi qua đó, tuy rằng quy luật mỗi một lần đều khác nhau, nhưng lần nào cũng có quy tắc, chỉ cân các cô phát hiện được quy tắc là có thể rời khỏi mê cung không trung, chú ý quan sát những thứ xung quanh mê cung”

Quy tắc?
Ở phía sau Lang Vương, tôi âm thầm nhớ kỹ lời nó.

“Còn có… Lang Vương nói thêm: “Mặc dù bản vương không biết các cô có ý đồ gì khi tiến vào mê cung không trung, nhưng cũng không khó đoán, phàm là người muốn xông vào trong đều muốn thấy Ác Ma Vương, chỉ cần đi ra khỏi mê cung không trung là có thể thấy hang ổ Ác Ma Vương, nhưng trên đường đi các cô phải băng qua sông Tử Thủy, sông đó có độc cho nên các cô không nên mạo hiểm dùng cơ thể dò xét.

Ta có thể nói đến đây thôi, phần còn lại phụ thuộc vào may mắn của các cô.”
Sông Tử Thủy, nước sông có độc, ừ, mặc kệ thật giả, tôi nhớ kỹ đã.

Nôi ác mộng cũng không lớn như trong tưởng tượng phải đi mấy ngày mấy đêm mới có thể tới, chẳng mấy chốc, Lang Vương dừng lại: “Mê cung không trung ở phía trước.”
Tôi và Tống Thiên Ngân đồng thời nhìn lại, phía trước… toàn là cây cỏ, cũng không có thứ gì đặc biệt.

“Các cô không thấy được mê cung không trung, chỉ cần đi về phía trước, các người sẽ biết.”
Lang Vương quay đầu lại, từ trong miệng phun ra hai quả cầu màu đen, ra hiệu cho tôi nhặt lên: “Đây coi như là quà tặng bản vương cho bằng hữu, bản vương thấy cánh tay bằng hữu bị thương, chỉ cần bôi viên thuốc này trên cánh tay thì miệng vết thương có thể khôi phục được tám phần, một viên khác để cho cậu bé ăn, có thể bổ sung tinh thần lực được sung túc.” Tôi không nghĩ tới Lang Vương nhìn ra được tỉnh thần lực của Tống Thiên Ngân bị hao hụt, quả nhiên không phải bình thường mà là vô cùng lợi hại.

Tôi không lập tức làm theo lời Lang Vương, chỉ nhặt viên thuốc lên, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn mi tiễn chúng tôi đến nơi này”
“Chúc cô gái nhỏ may mắn, mong cô bé mau đi qua mê cung không trung, sớm ngày gặp được Ác Ma Vương.

Cô yên tâm, ngày này sang năm, bản vương sẽ mang tộc nhân đến đây thắp hương cho cô bé.” Lang Vương nói xong, lập tức xoay người rời đỉ.

Tống Thiên Ngân nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn bóng lưng Lang Vương: “Lang Vương chết tiệt này, rốt cuộc là chúc phúc chúng ta hay nguyền rủa chúng tai”
“E rằng ông ta nói đúng” Tôi nhìn viên thuốc trong tay, không để ý trả lời, hai viên thuốc này không biết là thật hay giả, để Lục Quy đi ra giám định chút là được rồi.

Tôi thật sự may mắn khi có Lục Quy ở bên cạnh, bằng không rất nhiêu chuyện chúng tôi phải mạo hiểm đi làm.


Sau khi Lục Quy giám định đã khẳng định lời nói của Lang Vương, anh nói đây là nội đan Lang Vương luyện thành vô cùng trân quý, Lang Vương có thể đưa cho chúng tôi hai viên thuốc này, cũng có thể nói nó đã thật sự coi tôi làm bằng hữu.

Tôi nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, không ngờ viên thuốc đó quý như vậy… Lục Quy đắp viên thuốc lên trên vết thương cho tôi, bằng mắt thường có thể thấy vết thương nhanh chóng khép lại, rất nhanh lỗ thủng bị xuyên đã khép lại hoàn toàn, ngoại trừ bên ngoài da còn có vảy đỏ, khi tôi hoạt động cánh tay, đúng là khỏe được tám phần mười.

Tống Thiên Ngân chợt nuốt viên thuốc đen vào, ngồi xếp bằng dưới đất điều tức hơi thở, sau đó vẻ mặt hưng phấn đứng lên nói với tôi: “Chị, tinh thân lực và pháp lực của em đã khôi phục toàn bộ! Hiện tại em có thể triệu hoán thức thần mạnh mẽ chiến đấu!”
Quả nhiên thân kỳ, lúc này đây, tôi chân thành cảm ơn Lang Vương”Đi thôi.” Tôi khép ba lô sau lưng, bước ra rồi đi về phía trước.

Con đường phía trước không khác gì so với lúc chúng tôi tới, cái gì cũng không thấy, tôi đi ở phía trước đang định nói chuyện với Tống Thiên Ngân, nhưng đột nhiên mặt đất không còn, căn bản chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, tôi và Tống Thiên Ngân lập tức bị kéo tới mê cung không trung, lảo đảo bị kéo đi! Mọi thứ trong ba lô của tôi bắt đầu rơi, hộp hồ lô quần áo và hộp Lưu Nguyệt tặng cho tôi bị rơi ra ngoài, tôi chỉ kịp bắt lấy hộp mà Lưu Nguyệt tặng, còn lại bị rơi xuống!
“Hồng Hồng!” Tôi hét lên.

May mà Hồng Hồng từ trong người tôi xuất hiện kịp thời, chân móc lên bả vai tôi, lấy lại cái hộp hồ lô.

Tôi và Tống Thiên Ngân bị rung chuyển lảo đảo một vòng, sau đó ngã vào mảnh đất trên không trung.

Tôi cẩn thận cất hai hộp trở về ba lô, kéo khóa lên thật kỹ, kiểm tra hai lân mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tình huống gì đây?” Tống Thiên Ngân nhìn xung quanh kêu lên.

Tôi nhìn theo hướng cậu.

Giữa chúng tôi là một quả câu khổng lồ lơ lửng, quả cầu này trong suốt, quanh thân nó được khắc pháp trận phức tạp, xung quanh quả cầu này là từng mảnh đất được cắt nhỏ nổi bồng bềnh giữa không trung, giống như một thế giới chân không, bị kết giới hình tròn bao phủ lại.


Tôi đứng dậy nhìn xung quanh, có rất nhiều đồng cỏ lơ lửng, địa đồ từng chỗ khác nhau, người không thể nhảy qua, dù là đồng cỏ hay là bầu trời, giống như toàn bộ không gian vặn vẹo ba trăm sáu mươi độ, cách không xa đồng cỏ đang lơ lửng là một cánh cửa, lại thêm chút nữa là một cầu thang không biết đi thông tới nơi nào, lại xa hơn nữa trên đồng cỏ thậm chí có con sông nhỏ chảy qua, chỉ là hướng nước từ trên bầu trời chảy xuống, rất là thân kỳ.

“Đây chính là mê cung không trung sao?” Tôi nhìn xuống, phía dưới nhìn không thấy đá, không biết nếu từ trên đồng cỏ này ngã xuống thì sẽ ngã vào nơi nào, có lẽ là đất bằng hoặc có thể là vực sâu vạn trượng.

“Chị, chúng ta làm gì bây giờ?” Tống Thiên Ngân hỏi tôi.

Tôi nghĩ nghĩ, cách chỗ chúng tôi gần nhất chính là câu thang kia: “Nghĩ biện pháp nhảy lên trên đỉnh, trước tiên đi từ cầu thang xem nó dẫn đến đâu”“Không thành vấn đề, khoảng cách gân như vậy em có thể nhảy qua, nhưng chị ổn không?”
Cậu lo lắng nhìn tôi.

“Em lo mình tốt trước đi!” Tôi trợn mắt, dẫn đầu đi về phía cánh đồng kia, trong cơ thể tôi có Hồng Hồng, khoảng cách này cũng rất gần, không cần lo lắng không nhảy đến được.

Rất nhanh, Tống Thiên Ngân cũng an toàn theo tôi tới, tôi và cậu chạy xuống cầu thang.

Không gian trong mê cung không trung tương đối vặn vẹo, trên đỉnh đầu chúng tôi là một chuồi cầu thang hình xoắn ốc.

Sau khi chúng tôi đi qua những cầu thang này, thì đường đi trên đỉnh đầu chúng tôi lại thay đổi.

“Chị, em chóng mặt quá.’ Đầu Tống Thiên Ngân bị hình ảnh đó choáng váng, sững sờ ngã trên cầu thang: “Đây rốt là nơi quái quỷ gì!”.