Chồng Ma Của Em

Chương 470: Anh Tình Nguyện Thành Một Kẻ Tiểu Nhân Hèn Hạ






Diêm Vương để cho sai dịch vào hậu hoa viên dọn dẹp bốn căn phòng.

Lãnh Mạch gọi Si Mi vào, tôi nghe thấy anh nói với tên đó: “Chúng ta cùng làm một hiệp ước quân tử, cậu để cô ấy nghỉ ngơi đàng hoàng, chúng ta cùng chọn căn phòng xa nhất”
Sỉ Mị nhíu mày tỏ vẻ khó tin, còn nhìn tôi một cái, tôi ngay lập tức cúi đầu xuống, anh ta nói: “Được thôi, tôi có thể, hy vọng cậu sẽ nói lời giữ lấy lời, đừng làm kẻ tiểu nhân hèn hạ.”
Lãnh Mạch không trả lời lại, ngay lập tức đi lại căn phòng xa căn của tôi nhất rôi chọn nó, tiếp đó là Si Mị đi đến căn phòng bên cạnh và vần duy trì khoảng cách cũ.

Phòng của Tống Thiên Ngân kế bên tôi, nhưng cậu ấy lại có quá nhiều tò mò về địa phủ nên dĩ nhiên là ngay lúc này cậu ấy lại chẳng muốn đi ngủ, chỉ muốn đi dạo khắp địa phủ.

Cậu ta năn nỉ tôi cả buổi, tôi mới chịu đồng ý, tôi còn nhờ cả Diêm Vương tìm người đến trông chừng cậu ta.

Diêm Vương sai hai tên quỷ sai đi cùng, tôi mới yên tâm được một tí.

Dặn dò Tống Thiên Ngân thêm hai câu nữa, cậu ta liền cởi dây cương con ngựa khiến nó phóng như bay ra ngoài, muốn giữ cậu ta lại cũng không được.


Tôi nói cảm ơn với Diêm Vương sau đó quay về phòng mình, khoá cửa lại.

Phòng ở Địa phủ được sắp xếp không khác gì ở Nhân giới cả, hoặc có khi còn sạch sẽ hơn cả Nhân giới, rất gọn gàng.

Có một nhà vệ sinh và phòng tắm riêng biệt.

Ga giường, chăn, mền đều được đổi sạch sẽ đã vậy còn có một mùi thơm nhẹ nhàng nữa.

Nhớ đến hiệp ước quân tử của Lãnh Mạch và Sỉ Mị, tôi cũng cảm thấy trầm tư.

Gọi Lục Quy ra, để cho anh ta nghỉ ngơi một chút cũng được.

Lục Quy nói anh ta không cần phòng riêng.

Trong cái hồ cá đầy nước đó, tôi cũng vừa mới tăm xong.

Anh ta đi lại đó ngâm mình vào, dù cho có làm chức vụ gì đi nữa thì đêu được nghỉ ngơi một cách tốt nhất.

Anh ta còn hỏi tôi có mắc bệnh phụ khoa gì cần anh ta giúp không.

Thật sự là tôi không hề mắc bệnh phụ khoa gì đâu nha!
Lúc đang tắm, nhìn sắc mặt trắng bệch đến doạ người của bản thân.

Thật sự tôi mới nhận ra bốn ngày qua tôi chỉ ngủ được tổng cộng có bốn tiếng.

Thể lực cũng đã bị cạn kiệt.

Bọn họ nói cũng đúng.

Phải nghỉ ngơi đàng hoàng thì mới có đủ sức chiến đấu với những thứ bí ẩn.


Tắm rửa xong, tôi lau khô nước cho Lục Quy.

Lục Quy biến thành một con rùa đen, rất nhỏ bé, núp ở dưới góc đáy của một bồn tắm lớn.

Sắp xếp cho anh ta xong, tôi quay về phòng ngủ, quay người bước đến bên giường.

Ôi… không có Lãnh Mạch và Si Mị làm phiền, cảm giác rất thoải mái, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon.

Tôi nhăm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sự thật đã chứng minh răng tôi đã quá ngây thơ, đơn thuần và lương thiện.

Chả hiểu sao tôi lại đi tin cái chuyện lừa đảo đó của Lãnh Mạch nữa!
Hơn nửa đêm, trong lúc tôi đang mơ màng ngủ, bỗng đột nhiên tôi cảm nhận được giường lung lay nhẹ một cái.

Một lúc sau, trên lưng bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, sờ xuống bụng dưới của tôi.

Tôi hoảng sợ đến mức ngay lập tức bật dậy, quên luôn cơn buồn ngủ.

“Em làm gì mà kích động dữ vậy?”Trong bóng tối, giọng lười biếng của Lãnh Mạch vang lên.

“Tại sao anh lại ở đây?”Tôi ngạc nhiên, trừng to mắt, nghiêng đầu một cái, hình ảnh người đàn ông phóng đại trước mắt.

Sợ tới mức hô hấp của tôi cũng muốn ngừng hoạt động, bị anh ôm đó kéo lại về giường.

Anh tính hôn tôi, tôi liền đẩy mặt anh ra: “Không phải anh đã làm một cái hiệp ước quân tử với Sỉ Mị là sẽ không làm phiên em nữa sao?”
“Anh đã hứa với am, sẽ đưa em đi xem sông Vong Xuyên, xem hoa bỉ ngạn, còn có…” Lãnh Mạch quay người lại, tôi nhìn lại theo tâm mắt của anh ấy, ở phía sau chúng tôi, cây đại thụ treo đầy trái sáng lấp lánh: “Còn có cái cây này, có phải thật thân kỳ hay không?”
Thần kỳ…
Anh đã thực hiện lời hứa ngày ấy với tôi, mang tôi đi xem hoa bỉ ngạn, sông Vong Xuyên, đàn cá xinh đẹp giữa sông, còn có cây phát sáng, chỉ tiếc… Phong cảnh thế này, tôi đã sớm nhìn rồi, mà tôi không muốn lại xem một lần nữa.


“Lãnh Mạch, đi thôi, chắc là bọn họ đều đang chờ chúng ta ở điện Diêm Vương” Tôi nói.

Anh xoay người lại, nhíu mày nhìn chằm chằm mặt tôi: “Vì sao một chút biểu cảm dao động em cũng không có? Anh còn nhớ rõ lúc ấy em chỉ cần xem cá vàng bình thường dưới cầu cũng có dáng vẻ kích động, nghe anh nói địa phủ có cây sẽ sáng lên, lại càng lôi kéo anh nhất định phải đi xem, còn ngoéo tay với anh, em đều đã quên rồi sao? Hay là nói không yêu anh nữa, những ký ức đó em cũng từ bỏ? Cũng không để trong lòng, phải không?”
Lúc anh nói lời này, tôi cảm thấy anh như sắp.

khóc, giọng nói rời rạc, tôi cũng không chịu nổi, bắt đầu giải thích: “Có thành ngữ gọi là nhìn vật nhớ người, lúc trước lễ tang của Cẩu Đản chính là cử hành ở chỗ này, sau khi Cẩu Đản chết để lại quả truyền thừa ở trên cái cây phía sau này, cây này sẽ sáng lên là bởi vì trên cây treo đầy di nguyện cuối cùng người chết, em làm sao có thể vui vẻ được.”
“Anh mặc kệ!” Anh hét to, đôi mắt đỏ lên một chút, năm lấy bả vai tôi: “Đồng Đồng anh nói cho em biết, anh mặc kệ cmn nơi này ai chết ai sống, trong lòng em tốt nhất ít nhớ thương người khác đi!
Anh chỉ cho phép em nhớ anh! Chỉ cho phép em dựa vào anh! Người em thường mở miệng nói đến cũng chỉ có thể là anh, không cho phép những người khác!”
Nơi này là nơi Cẩu Đản chết đi, tôi không muốn cãi nhau với anh ấy, làm phiền người chết đã an giấc ngàn thu, tôi thấp giọng thuận miệng đáp lại: “Lãnh Mạch anh quá bá đạo, còn không nói đạo lý, có thể sửa tính cách này của anh đi hay không?”
“Không thể!” Mắt anh ấy đỏ lên hét với tôi, sau đó không cho tôi cơ hội né tránh, hung hăng gặm trên môi tôi.

Đúng là gặm, đầu lưỡi và miệng đều bị anh ấy căn đau quá, anh ấy còn căn răng tôi, giống như hận không thể đem miệng tôi vặn bung ra, tôi đau tới mức nước mắt ứa ra, dùng sức đấm anh ấy cũng không có tác dụng, muốn để Hồng Hồng hỗ trợ, nhưng Lãnh Mạch đáng ghét đoán trước được rồi, trước tiên đem năng lực thân thể tôi phong ấn lại, Hồng Hồng không ra được, không thể giúp ta, hơi thở đều là hương vị của anh ấy, tôi bị anh ấy hôn sắp ngạt thở, ngẩng cổ muốn tránh thoát, lại càng thêm như ý anh ấy, anh càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi cũng sắp chạm tới cuống họng tôi.

Quá khó tiếp thu rồi, đây là lần bị anh ấy cưỡng hôn khó chịu nhất, đầu lưỡi của anh không ngừng thâm nhập vào trong họng tôi, tôi muốn nôn lại bị anh ngăn lại không nôn được, thuận tiện đem eo tôi ấn gần sát anh ấy, tôi cảm nhận được chỗ nào đó căng lên, thật nóng rực.

Lúc tôi thật sự tới cực hạn chịu đựng cuối cùng, cuối cùng anh ấy buông tôi ra, vừa buông tôi ra, tôi liên che cổ ngồi xổm trên mặt đất nôn khan một trận.

Lãnh Mạch duôi tay ôm tôi vào lòng, từ phía sau ôm lấy tôi, đầu chôn trong cần cổ tôi, giọng hơi ấm ức: “Bây giờ anh ước gì đem em tử hình ngay tại chồ, kệ em đi chết ở mười chín tầng địa ngục, kệ em đáng chết cứu người, anh muốn để em mang thai, như vậy người con gái đáng chết như em mới có thể cam tâm tình nguyện chỉ nhớ anh, mới có thể một lần nữa đem anh đặt trong đáy lòng em”
Tôi không rảnh cãi nhau với anh ấy, xoa cổ, họng thật là khó chịu, đầu lưỡi cũng thật là khó chịu, đều tê dại.

“Người con gái là em thật phiền” Anh lại nói, nhưng mà đôi tay lại không có đụng lung tung, chỉ an an phận phận đặt ở trên eo tôi: “Từng ngày.

nhiều chuyện như vậy, vì cái gì em không thể ngoan ngoãn đợi ở nhà, ngoan ngoãn lên đại học, tan học về nhà, nấu cơm, sau đó chúng ta liền lăn giường, nhiêu hoạt động sinh hoạt hoàn hảo, sao em một hai phải từng ngày tra tấn anh, bây giờ sau khi chấm dứt mười chín tâng địa ngục, em chờ đó cho anh, anh sẽ xử lý em thật tốt “8