Tôi và Lãnh Mạch một trước một sau rời khỏi công viên, Sỉ Mị đã nắm lấy tay Tống Thiên Ngân chờ chúng tôi ở cửa vào Địa Phủ rồi.
Manh mối về ông già và Quỷ Sát cũng bị gấy mất, nhưng may mãn chính là Quỷ Sát lần nữa cho chúng tôi manh mối và quỷ láu cá chưa viết xong chữ Tống”.
“Quỷ láu cá là gì?” Lãnh Mạch đang đi trên đường thì tôi quay sang hỏi.
“Một loại họ hàng gần của Quỷ Sát, trốn ở thâm sơn, tương truyền cũng có thể thống lĩnh trăm loài quỷ.
Chỉ là bọn nó không tranh quyền thế, không dễ đấu, cũng không có ác ý đối với con người.
Tôi suy đoán hắn là Quỷ Sát chuyển trăm loại quỷ cho quỷ láu cá, mới không làm trăm loại quỷ phân toán, gây nên lộn xôn.”
Lãnh Mạch nói xong, sau đó anh lại thấp giọng nói: “Quỷ Sát chết đi hẳn là Minh giới sẽ lập tức nhận được thông báo, nhưng tại sao cho đến bây giờ cũng không có tin tức gì? Kỳ lạ thật.”
“Lạc Nhu thống trị Minh giới không phải rất tùy hứng à, coi như cô ta không muốn quản Quỷ Sát cũng còn nghe được đi.” Tôi đáp trả một câu.
Lãnh Mạch dừng bước nhìn tôi: “Mặc dù Lạc Nhu tùy hứng tàn bạo, nhưng cô ta vẫn rất có nguyên tắc chừng mực.
Nếu không Minh giới đã sớm náo loạn rồi, câu nói này của em, cứ như Minh giới không có chút trật tự nào ấy”
“Em chỉ thuận miệng nói thôi, em không có trào phúng Lạc Nhu hay gièm pha Minh giới các anh, anh nghiêm túc như vậy làm gì?” Mở miệng là một tiếng”Chúng anh chúng anh”, đúng, Minh giới là của anh và Lạc Nhụ, tôi chỉ là một người ngoài.
“Lời nói của em khi nấy rõ ràng mang theo nghĩa xấu.’ Lãnh Mạch vân bám lấy câu vừa rồi không thả.
Tôi lập tức cũng có chút hơi buôn bực: “Được thôi, vậy em xin lỗi anh, là em nói sai, Minh giới các anh rất tốt, Minh giới các anh tốt nhất.
Minh Vương của các anh xinh đẹp thiện lương hào phóng, Minh giới thống trị khá tốt, em nói như vậy có thể hài lòng chưa đại nhân Lãnh Mạch?”
Lãnh Mạch híp mắt: “Thật là cố tình gây chuyện”
“Đúng, em đang cố tình gây chuyện thì làm sao?” Tôi trách móc anh xong đã chạy đến đi trước.
Rất nhanh anh đã đuổi theo ở đẳng sau, anh còn năm cánh tay của tôi: “Chuyện có to tát gì mà em lại gắt gỏng thế, có phải em đang đến tháng không?”
Không nhắc đến tháng còn đỡ, nói đến tôi càng buồn bực hơn, tôi đã hai tháng không đến tháng rồi! Từ trước đến nay Lãnh Mạch đụng vào tôi không dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào, trước kia anh đều nói thân thể của tôi không chịu nổi cho nên sẽ không có thai, nhưng lần ở suối nước nóng kia… Tôi không uống thuốc, thân thể cũng không xảy ra việc gì, có thể hay không…
Trong lúc buồn bực mất tập trung, Lãnh Mạch chụm đầu lại: “Có phải đã mấy tháng rồi em chưa đến tháng không?”
Tôi lập tức hốt hoảng, ánh mắt trốn tránh: “Không có! Em rất bình thường!”
Anh không tin sờ lên cằm: “Đã hơn một tháng chưa đến, ừm, để anh tính toán thời gian xem.
Con mẹ nó anh lại chuẩn như vậy à!”
“Lãnh Mạch, tại sao anh không đi coi bói đi!
Anh tính thời gian cái quái gì chứ?”
Bồng nhiên con mắt Lãnh Mạch đặc biệt đặc biệt sâu sắc nhìn tôi, còn đặc biệt nóng rực, nó nhìn vào mắt tôi làm thiêu cháy linh hồn của tôi: “Ở suối nước nóng anh trực tiếp vào trong cơ thể em… Nhiều lần như vậy, hắn là…trúng rồi”
“Lãnh Mạch!” Tôi vừa thẹn vừa giận, anh lại còn nói thẳng thừng như vậy, tôi dùng sức dậm chân trừng anh: “Anh đừng nói lung tung có được hay không?”
Lãnh Mạch không nói lời nào, đột nhiên anh tới gần tôi, khí thế kia vô cùng ép người.
Tôi bị hù dọa, tôi không tự kiềm chế được lui về sau, anh ép tôi mấy bước đi đến bức tường, tôi cho là tôi nói sai gì đó nên anh muốn đánh tôi, tôi bị hù dọa che mặt nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói cho đàng hoàng đi chứ đừng ra tay như thế! Anh đánh người ta không biết nặng nhẹ, đau muốn chết!”
“Khi nào thì anh nói anh muốn đánh em chứ?”
Giọng điệu của anh biến đổi, mặt mày nhíu lại, nhưng mắt sáng như sao, anh bình tĩnh nhìn tôi chăm chú: “Vật nhỏ, nếu như quả thật trúng thưởng, anh sẽ vui mừng muốn chết.”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông này vui vẻ hứng khởi như thế, tôi cũng bị lây nhiễm theo.
Tôi ngơ ngác sửng sốt, môi của anh đã phủ lên, tôi quên mất phản kháng.
Anh trăn trọc triền miên trên môi của tôi, anh nắm vuốt cằm của tôi, anh cạy mở hàm răng của tôi thâm nhập vào trong.
Nếu như quả thật trúng thưởng, mang thai con của anh, vậy tôi, vậy anh… Tôi nên làm gì?
Trong đầu của tôi là một khoảng trống không, không biết anh hôn bao lâu, cho đến khi ngón tay của anh không ngừng vuốt ve trên môi tôi.
Trán anh cụng vào trán tôi không thể kìm nén nụ cười thì tôi mới bừng tỉnh, lúc đầu tôi muốn nói tình cảm giữa tôi và anh ấy hiện tại không thể phát triển thêm.
Cho dù tình cảm phát triển, nhưng tôi mới mười chín tuổi, hiện tại lại là thời kỳ biến động của tôi, đứa nhỏ này, tôi…
Nhưng Lãnh Mạch lại cướp lời của tôi trước, giọng nói của anh trâm thấp không thể kìm nén xúc động nói với tôi: “Cha của đứa trẻ ở trong bụng em, là anh”
Tôi nhìn sang Lãnh Mạch, bỗng nhiên trọng cổ nghèn nghẹn làm tôi không thể nói ra lời.
Mang thai con của anh, từ trước cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến, thậm chí còn không dám nghĩ.
Lãnh Mạch rất kích động, anh nhất định bảo tôi gọi Lục Quy ra chứng thực.
Hiện tại tâm trạng của tôi rất thấp thỏm không yên, tôi không dám ở ngay trước mặt anh gọi Lục Quy.
Tôi từ chối anh, anh không thuận theo, khi nãy anh đỡ tôi lên tường hôn cuồng nhiệt cũng dừng lại, cuối cùng giọng điệu của anh mềm ra cầu xin tôi: “Cục cưng, để Lục Quy ra chứng thực một chút có được không? Em ngoan, em ngoan nhất”
Tính tình Lãnh Mạch rất hờ hững, cực ít khi anh sẽ nói những lời ngọt ngào nhu”Cục cưng ”“Em ngoan”.
Trừ phi tình huống nồng nàn, lần trước anh gọi tôi là cục cưng là chuyện ở Minh giới vẫn chưa xảy ra, giữa chúng tôi còn là thời kì mập mờ nhất.
Tôi không lay chuyển được anh, nếu không gọi Lục Quy ra thì đoán chừng tôi thật sự không đi được, tôi đành phải triệu hồi Lục Quy.
Lãnh Mạch kích động không thôi, anh lập tức để Lục Quy bắt mạch cho tôi.
Lục Quy cầm tay của tôi, ngón tay của anh ta ấn lên trên mạch đập trên tay tôi.
Tâm trạng của tôi vừa phức tạp vừa thấp thỏm vừa kích động vừa sợ hãi, đủ mọi cảm xúc, tôi không nói ra được cảm giác gì.
Một lát sau Lục Quy nói: “Cô Đồng không có thai, chỉ là nội tiết mất cân đối.
Vả lại ngày hành kinh của cô ấy gần đến rồi, chỉ trong vòng mấy ngày tới thôi.”
Nghe thấy tin này, tảng đá trong lòng tôi lập tức rơi xuống, tôi thở dài một hơi thật dài, sợ bóng Sợ gió một trận thật sự rất đáng sợ: “Em nói mà, làm sao lại…”
Lãnh Mạch không quá vui mừng, tôi để Lục Quy biến trở về đai lưng một lần nữa, anh buồn bực quay đầu bước đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh, không hiểu sao tôi có chút chua xót.
Tôi không có mang thai con của anh, thái độ của anh trở nên kém như vậy sao?
Lãnh Mạch đi ra ngoài mấy bước lại quay người trở về làm tôi ngây ra, anh giơ tay sang nắm lấy tay tôi đặt trong lòng bàn tay.
Anh kéo tôi lên đăng trước, tôi sững sờ chạy chậm theo anh, anh đi quá nhanh, tôi theo không kịp nên đành phải lên tiếng gọi anh: “Lãnh Mạch, anh đi chậm một chút.
Anh đang làm gì vậy?”
“Nhanh đến tâng mười chín Địa Ngục chết tiệt cứu Tống Tử Thanh, sau đó lại trở về tạo đứa bé”
Anh cũng không quay đầu lại nói.
Mẹ nói Làm sao mà anh có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp nói ra câu này! Mặt tôi đã đỏ lên rồi đây này!
Cuối cùng Lãnh Mạch chê tốc độ của tôi chậm, anh coi tôi là hàng hóa mà khiêng trên đầu vai.
Tôi giấy dụa nửa ngày cũng không có kết quả, anh bay ra ngoài cửa tiệm nhanh như một cơn gió.
Đám người Sỉ Mị và Tống Thiên Ngân đều đã ở đó từ lâu, bọ họ nhìn thấy tôi bị Lãnh Mạch ôm eo để xuống đất, Si Mị xông lên đánh một quyền với Lãnh Mạch, quyền đó trượt qua bên tai tôi, bồng nhiên suýt chút da mặt của tôi cũng muốn rách ra.
Mắt thấy hai người lại phải đánh nhau, tôi vội vàng ngăn cản, hơn nữa tôi còn ra hiệu cho Tống Thiên Ngân: “Em đi gõ cửa đi!”