Nhờ có nê hoàn của rùa lông xanh nên miệng vết thương của tôi đã không còn chảy máu nữa, trước mắt tôi cũng không biết vị trí hiện tại của chúng tôi ở đâu nên Sỉ Mị đi ở phía trước tìm đường, anh ta bảo tôi và rùa lông xanh đợi ở chỗ cũ.
Rùa lông xanh gặp người quen thì rất kích động, kể lể chuyện lúc trước của Lão Quỷ và Sỉ Mị, Lão Quỷ và Sỉ Mị đối với nó mà nói được xem như là ân nhân cứu mạng của nó, vì vậy tôi cũng không nói với rùa lông xanh chuyện Sỉ Mị giết Lão Quỷ để rùa lông xanh duy trì ấn tượng tốt nhất với Sỉ Mị, không phải như vậy rất tốt sao?
Rùa lông xanh nói Si Mị khi còn bé vô cùng nghịch ngợm còn thường xuyên đánh nhau, anh ta thường đánh cho bạn bè khóc, Lão Quỷ cảm thấy vô cùng nhức đầu với anh ta nên thường xuyên dạy dỗ Si Mị với vẻ mặt như muốn khóc, nghĩ đến bức tranh này tôi không nhịn được cười ra tiếng: “Tôi có thể tưởng tượng được bởi vì bây giờ Si Mị cũng làm cho người ta không bớt lo được.”
“Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra Si Mị có tình cảm đặc biệt với cô Đồng.” Rùa lông xanh cười xấu xa nói với tôi Tôi sững sờ quay mặt đi không nói chuyện nữa.
Sỉ Mi vừa đúng lúc dò đường trở về gọi tôi: “Đồ ngốc, ở bên này”
Vừa đúng lúc tôi không cần phải nói về vấn đề xấu hổ này nữa, vì vậy tôi kêu rùa lông xanh cùng đi theo Sỉ MỊị.
Đi qua một bụi gai những gì hiện ra trước mắt chúng tôi là…Ách, bụi cỏ lớn.
To lớn đến nỗi bạn cũng sẽ nghỉ ngờ có phải bản thân đã đến đất nước của những người khổng lồ, Si Mị bảo tôi nhìn bông hoa ở bên cạnh, đây còn có thể gọi là hoa cỏ sao? Cỏ ở đây còn cao hơn người mấy chục lần, hoa thì lại càng kinh khủng hơn, đơn giản chỉ là hoa ăn thịt người phiên bản thực cũng quá lớn rồi!
“Đây chính là Tiêu Thất Tùng Lâm?” Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả mọi thứ, nếu như lúc này xuất hiện người khổng lồ thì tôi cũng sẽ không thấy có gì lạ.
“Tiêu Thất Tùng Lâm trong truyền thuyết là một vùng đất bí ẩn có thể di chuyển, ở trong đó giống như một mê cung, nếu như có người không cẩn thận xông vào thì sẽ lạc đường và biến mất trong khu rừng to lớn, vì vậy mới được gọi là Tiêu Thất Tùng Lâm, đương nhiên đây là tên gọi sơn tỉnh quỷ quái, các người không biết trước kia tôi đã từng nghe nói nhà họ Tống đi theo hướng mà Tiêu Thất Tùng Lâm mà dị chuyển, Tiêu Thất Tùng Lâm đi tới đâu nhà họ Tống cũng sẽ di chuyển tới đó cho nên nhà họ Tống cũng rất thần bí, người tập kích nhà họ Tống lần này chắc chắn có nội ứng”
Nội ứng…
Dáng vẻ của Tiểu Giai hiện lên ở trước mắt tôi, chẳng lẽ… “Chẳng lẽ anh nghỉ ngờ là Tiểu Giai sao?”
Sĩ Mị híp mắt: “Không loại trừ khả năng này, nếu không em thử nghĩ xem, người tập kích nhà họ Tống đáng sợ như vậy tại sao lại chỉ có mình Tiểu Giai có thể chạy thoát được?”
Si Mị nói có lý, nghĩ như vậy..
“Anh nói có phải Tiểu Giai cố ý gặp gỡ chúng ta không? Cố ý dẫn chúng ta tới đây?”
“Chuyện này không chắc chắn, cô ta cũng không thể khẳng định chúng ta chắc chắn sẽ gặp Địa Tạng” Si Mị lắc đầu: “Ai biết được, dù sao xem như cô ta cố ý không phải em cũng muốn tới đây sao? Nếu như đã tới rồi vậy thì chúng ta tới nhà họ Tống tìm hiểu rõ thực hư đi”
Anh ta nói cũng đúng, xem như đây là âm mưu hay cạm bấy thì tôi cũng phải đi tìm Tống Tử Thanh, không phải sao?
Tôi gật đầu: “Được”
Chúng tôi bèn đi vào trong khu rừng rộng lớn này.
Cỏ ở đây quá tươi tốt lại quá dài che khuất cả bầu trời, vì vậy không thể nhìn thấy mặt trời ở đâu nên không thể phán đoán đông tây nam bắc chỉ có thể dựa vào tấm bản đồ đơn giản do Tiểu Giai vẽ ra, miễn cưỡng mới có thể đi về phía trước.
Tiêu Thất Tùng Lâm này ngoại trừ những bụi cây và hoa to lớn dường như không có bất kỳ thú hoang nào,ngay cả côn trùng cũng không có nên tương đối yên tĩnh, dường như không giống như những sự kiện kinh khủng mà Sỉ Mị đã nói trước đó.
Chúng tôi đi rất lâu mới không dễ dàng thấy được một gốc đại thụ hướng lên trời, thật sự rất khó nhìn thấy, cây cối ở đây tương đối thưa thớt, trên cây có những quả rất lớn, lương khô của chúng tôi đã gần hết cho nên Sỉ Mị hái trái cây xuống, sau khi rùa lông xanh xác định không có độc chúng tôi mới tạm thời nghỉ ngơi ở dưới tàng cây.
Tôi đưa trái cây cho Rùa lông xanh: “Không phải ông không ăn không uống đã nghìn vạn năm rồi sao, nhanh ăn đi”
Rùa lông xanh cảm động rơi nước mắt nước mũi cảm ơn tôi rồi nhận trái cây, há miệng căn một miếng lớn, nước mắt chảy xuống càng nhiều: “AI Rốt cuộc cũng được ăn, thật là ngon, thật là thỏa mãn..”
Sỉ Mị vô cùng khinh bỉ: “Chỉ có chút tiền đồ như vậy thực sự đã cảm thấy đủ rồi”
Tôi nhìn rùa lông xanh cười lắc đầu, nó thật là đáng thương, tôi cũng gặm trái cây ở trong tay.
Trái cây này rất ngon, nó giống như đào vàng rất nhiều nước, tiện thể có thể bổ sung nước cho chúng tôi, hơn nữa trái cây cũng lớn, một quả đã đủ để tôi chống đỡ rồi.
Ngay khi ba người chúng tôi đang ăn trái cây tôi bỗng nhiên cảm nhận được sự chấn động khác thường ở trong không khí.
“Ai đó?” Tốc độ phản ứng của Sỉ Mị rất nhanh, anh ta dẫn đầu đập quả cầu màu đen về phía chấn động.
“Tìm được rồi”
Đó là một ông già quái lạ mặc quần áo rách rưới, trên đầu tóc cũng chỉ có ít tóc, dáng dấp rất xấu, bên trong miệng vân luôn lẩm bẩm: “Tìm được rồi, rốt cuộc cũng tìm được rồi”
Ông ta tìm được ai? Tôi? Hay là Sỉ Mị?
“Ông là ai? Chúng tôi quen ông sao?” Tôi đứng dậy cảnh giác hỏi.
Ông già đảo mắt không ngừng đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cả người tôi nổi da gà cảm thấy cực kỳ không thoải mái nên né tránh ở đăng sau Sỉ Mị, né tránh ánh mắt của ông già: “Ông hẳn là đã nhận nhầm người, tôi hoàn toàn không biết ông”
“Sao lại nhận nhầm người chứ” Ông già bỗng nhiên nói chuyện với tôi bằng giọng nói kiên quyết: “Không sai, tuyệt đối không sai!”
Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy chứ?
Tôi không có kiên nhẫn dây dưa với ông ta, vừa mới chuẩn bị nói chuyện ông già bỗng nhiên kêu lên: “Tìm được rồi, vật dẫn Kim Bài Hộ Thuẫn!”
Vật dẫn Kim Bài Hộ Thuần?
Kim Bài Hộ Thuẫn?
Tại sao lại quen tai như vậy chứ?
Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!
Còn nhớ rõ có một lần tôi suýt nữa đã bị Minh Vương giết ở cạnh hồ nước trong công viên không?
Khi đó Tống Tử Thanh đã cứu tôi, mà lúc đó Tống Tử Thanh và Minh Vương có đề cập tới Kim Bài Hộ Thuẫn, Tống Tử Thanh đã từng nói nhà họ Tống gia năm giữ Kim Bài Hộ Thuần trên Địa Cầu, Kim Bài Hộ Thun biến mất thì Minh Giới cũng sẽ sụp đổ, Minh Vương gặp trở ngại này mới buông tha cho tôi và Tống Tử Thanh một mạng.
Tại sao ông già này lại nói tôi là vật dẫn Kim Bài Hộ Thuẫn gì đó chứ?
Tôi làm gì có Kim Bài Hộ Thuẫn.
Tôi còn đang nghi ngờ Hồng Hồng chợt kích động kêu lên: “Ông già này có vấn đề, đừng nghe lời ông ta nói, nhanh giết ông ta!”
Tại sao Hồng Hồng lại có phản ứng như vậy khi ông già này nhắc tới Kim Bài Hộ Thuãn chứ?
“Cô không thể xuất hiện ở đây, rời khỏi đây ngay lập tức!” Ông già nói với tôi.
“Rốt cuộc ông là ai? Ông biết những gì?” Tôi hỏi ông già, tôi ẩn ẩn cảm thấy ông già này hản là biết thân thế của tôi!
“Thiên hạ hưng thịnh hay diệt vong đều phụ thuộc vào một mình cô, cô thực sự muốn hủy diệt thế giới sao?!” Ông già nói.
Thiên hạ hưng thịnh hay diệt vong đều phụ thuộc vào một mình tôi?
Ông già này xem phim truyền hình quá nhiều rồi sao, huống hồ tôi hủy diệt thế giới làm gì?
“Ông hiểu lầm rồi, tôi không muốn hủy diệt thế giới, tôi muốn đi tìm nhà họ Tống, ông có biết nhà họ Tống ở đâu không?” Tôi nhìn ông già lại hỏi tiếp.