Chồng Ma Của Em

Chương 442: Nguy Hiểm Trên Cáp Treo






Không xong rồi, bọn họ thật sự muốn lên cáp treo Nhất Tuyến Thiên Kiều!
“Làm sao bây giờ?” Tôi quay đầu hỏi Si Mị: “Tôi cũng không muốn chờ ở đây ba ngày! Ba ngay qua đi cũng không biết Tống Tử Thanh ra sao!”
Lãnh Mạch và Minh Vương đã ngồi vào cáp treo.

Nam quỷ đi đến dưới cây trong sân, nơi đó có một cái chốt mở, nữ quỷ đóng lại, nam quỷ nhấn nút khởi động, cáp treo khởi hành.

“Si Mị nhanh chóng nghĩ cách đi!” Tôi vội đến mức nhảy dựng lên.

Cáp treo chậm rãi đi lên phía bầu trời, Si Mị bỗng nhiên nói: “Chỉ có một cách cuối cùng nhưng rất nguy hiểm, em xác định sao?”
“Xác định xác định xác định!” Tôi kêu to.


“Được, đi theo tôi!” Si Mị nói xong chạy vào †rong sân.

Tôi hoàn toàn không rõ Si Mị muốn làm gì, nhưng cũng chỉ có thể xông vào theo anh ta, ông chủ nam nữ quỷ nhìn thấy chúng tôi, chỉ là không kịp cho người đi ra đã bị Si Mị đánh ngất xỉu, lúc này cáp treo đã nhanh chóng lên đến một khoảng cách khá lớn, Si Mị vừa đi về phía cáp treo vừa lớn tiếng gọi tôi: “Đồ ngốc, đến đây!”
Tôi chạy đến, anh ta ôm lấy eo tôi, nhảy lên phía cáp treo, bắt được khung sắp dưới đáy hình trụ của cáp treo, tôi và anh ta cứ treo ở đó, theo cáp treo đi lên không trung.

Sỉ Mị để tôi năm lấy một bên cây cột khác, tôi dùng cánh tay giữ lấy khung sắt, cái khung sắt này dùng để gia cố đáy cáp treo, có một khe hở rất nhỏ ở giữa so với cáp treo, không có cách nào ngồi lên được, chỉ hoàn toàn có thể dựa vào lực cánh tay.

Cáp treo càng lên cao, suối nước nóng Thiên Hà dần dần biến mất trong tầm mắt, cây đại thụ che trời trên mặt đất cũng trở nên nhỏ bé, Nhất Tuyến Thiên Cẩu đến cùng ở đâu? Vì sao lại cao như vậy? Cáp treo này đến cùng là cái quỷ gì thế, vì sao lại có thể leo lên cao như thế!
Ban đầ tôi còn có thể dùng tay giữ lấy khung sắt, cũng khá nhẹ nhàng, nhưng thời gian dần trôi qua, thời gian kéo dài ra, cánh tay của phụ nữ làm sao có thể có nhiều lực như thế? Thể lực của tôi bắt đầu không thể chống đỡ nổi nữa, từng giọt mồ hôi lăn xuống trên trán, ánh mắt mơ hồ, Hồng Hồng đưa tay ra giúp tôi lau mồ hôi, nhưng lại không thể thay tôi giữ khung sắt, chúng tôi là một, cơ thể của tôi tổng cộng nhiều lực như thế, kể cả đổi thân thể cho cô ấy, cũng không có tác dụng gì.

Lãnh Mạch và Minh Vương ở bên trong cáp treo đại khái còn thân mật nói chuyện, thậm chí với tính cách của Minh Vương, chắc chắn không thể lãng phí cơ hội tốt như thế một cách vô ích, nói không chừng đã hôn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch chắc chắn cũng không thể ngờ lúc này bọn họ đang ở dưới đáy cáp treo, tính mạng của tôi đã sớm gặp nguy hiểm.

Tay tôi nới lỏng một chút, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, suýt nữa không giữ được khung sắt.

“Đồ ngốc, chịu đựng đi” Si Mị phát hiện ra tình trạng của tôi.

Tôi không còn sức: “Chưa đến sao?”
“Sắp rồi, cố gắng thêm một chút nữa”
Tôi đã cố gắng rồi, nhưng mà… bây giờ cánh †ay trái của tôi còn có vết thương, có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, tôi sắp…

Tay trái bỗng nhiên trượt đi, phía trên khung sắt mở ra, thân thể tôi lập tức giống như một mảnh giấy chỉ có thể dựa vào tay phải nắm chặt lấy, cũng không chịu nổi… Si Mị ôm lấy eo tôi kéo tôi về!
Tôi vội dùng hai tay lân nữa bắt lấy khung sắt, ngạc nhiên nhìn lại, Si Mị một tay vòng qua giữ eo tôi, một tay nắm khung ät, bây giờ độ cao đang tăng lên, cảnh vật trên mặt đất đã hoàn toàn không thấy gì nữa, dưới chân là mây, gió rất to, cơ thể Si Mị đung đưa trong gió rất mạnh, nếu như tiếp tục như thế thì anh ta cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa mà hết sứ!
c “Si Mị anh thả tôi ra, chỉ cần anh thả tôi ra thì có thể chống đỡ được đến Nhất Tuyến Thiên Cẩu!”
Tôi nhỏ giọng nói với anh ta.

“Em kể chuyện cười à?” Anh ta không buông ta, cắn chặt hàm răng, đầu đầy mồ hôi: “Em bảo tôi thả em ra? Em nghĩ tôi là loại người như Lãnh Mạch à? Tôi đã nói qua rồi, chỉ cần tôi còn ở đây thì sẽ bảo vệ tốt cho em, kể cả không bảo vệ được em, cũng sẽ không nghe lời em nói mà buông tay em trước khi em chết? Đồ ngốc, em có thể tiết kiệm năng lượng cho tôi không?”
Tôi đột nhiên không biết nên nói gì giây phút này sống chết trong gang tấc, từ ngữ dường như mất tác dụng.

Si Mị không chịu nổi, tôi thấy gân xanh trên trán anh ta sắp nổ đến nơi, mà ngón tay anh ta năm lấy khung sắt cũng xuất hiện hiện tượng trượt.

“Si Mị, tôi nói anh thả tôi ra!” Tôi gầm nhẹ, kể cả Sỉ Mị có lợi hại hơn nữa, bây giờ thế nhưng chúng tôi ở mấy nghìn mét trên trời, vách núi Thục Sơn so với cái này mà nói chỉ là muỗi, nếu đổi lại là Lãnh Mạch cũng không nhất định có thể còn sống mà rơi xuống, huống gì là S¡ Mi.

Si Mị không nhìn tôi hét, cắn răng, mặt trở nên đỏ bừng: “Đồ ngốc, cô nói xem nếu như tôi chết rồi, cô sẽ tưởng niệm tôi thế nào?”
“Anh nói lung tung gì thế!” Tôi hoảng hốt, Sỉ Mị nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì thì tôi thật sự không có mặt mũi đi đối mặt với lão quỷ!
Anh ta cười: “Tôi biết bây giờ em lo lắng cho tôi chắc chăn là vì lão già đó? Tôi biết trong huyệt động của em chắc chắn đã trò chuyện với tàn niệm của lão già đó, đúng không? Nếu không, dựa vào tính cách mạnh mẽ này của em, tôi nói lời quá đáng như thế với em kia, em chắc chắn sẽ không đi cùng với tôi, đúng không?”
Tôi im lặng.

Anh ta lại cười, lắc đầu: “Có đôi khi tôi rất ghét lão già đó, gây trở ngại cho việc lớn của tôi còn chưa tính, ngay cả việc tôi vất vả lắm mới thích một người phụ nữ lão già đó cũng muốn cản trở từ bên trong, dựa vào cái gì mà lão già đó lại quan trọng hơn tôi trong lòng em? Lão già đó rốt cuộc làm gì cho em! Có nhiều như tôi không? Tại sao em lại quan tâm lão già đó như thế? Nếu em chia một ít sự quan tâm đến lão già đó cho tôi, tôi cũng đã đủ vui vẻ hài lòng…”
“Si Mi, anh còn muốn nói chuyện nữa không thế!” Nước mắt tôi chảy ra, gấp gáp nhưng lại không có cách nào: “Tôi nói cho anh biết nếu như anh rơi xuống tôi chắc chắn cũng không nhịn được, †ôi cũng không muốn cùng anh chết! Chết đến âm tào địa phủ còn phải suốt ngày nghe anh nói mấy câu thô tục, nếu như thế không bằng để cho tôi chết luôn bây giờ cũng được rồi!”
“Cô gái chết tiệt này em muốn ăn đòn à!” S¡ Mị nhịn không được cười lên.


Cười cười, anh ta ngước mắt lên nhìn tôi: “Đồ ngốc, tôi không chịu được nữa”
“Không được!” Tôi mở to hai mắt nhìn, trơ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt khung sắt của anh ta dần buông lỏng ra, cả cả người rơi về phía đám mây.

“Sĩ Mịt Cạch!
Cơ thể Si Mị bỗng nhiên được một cái thắt lưng màu xanh lục cuốn lấy, kéo lại, cái dây lưng này rất quen thuộc, tôi ngẩn người, mắt còn ngân ngấn nước, cúi đầu nhìn eo của mình, rùa lông xanh bên bông chẳng biết từ lúc nào đã biến thành dây lưng rồi tản ra, trong đó có một đoạn bắt lấy khung sắt, một đoạn khắc bắt lấy cơ thể Si Mi.

Là rùa lông xanh cứu được Si MỊ!
Hai tay Si Mị một lần nữa nắm lấy khung sắt, dây lưng màu xanh lục rụt trở về hoàn toàn bao lấy eo tôi, một bên khác vẫn chộp vào khung sắt như cũ, tạo thành một dây an toàn chống đỡ cho tôi.

Tôi và Si Mị thoát khỏi nguy hiểm.

Phía trước cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ của đỉnh núi.