Tôi nửa tin nửangờ mở nắp chai ra ngửi thử, bên trong không có fđùi gì nặng, Lãnh Mạch không thèm để ý tôi, bứớc đến trước mặt cướp lấy cái chai trên tay tôi, sau đó mở nó ra, lấy ra một ít chất lỏng rồi bôi lên đội mắt của anh.
Tôi hơi ngừng lại, cũng cấm lấy cái chai bôi chất lỏng màu đèn lên mắt, ngoại trừ hơi lạnh thì chất lỏng này cũng không có đĩ đặc biệt: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em đi xef#rxung quanh” Anh gãi gãi mũi.
Tôi quay đầu nhìn xung quanh…
“Thế này là thế nào?!”
Vừa nấy rõ ràng khu rừng cönh:im ẳng, sao đột nhiên lại có thêm một cái chợ?
Tôi dụi mắt không thể tin nổi, Lãnh Mạch giơ tay chặn tôi lại: “Đừng dụi, em lau sạch thuốc nước đen sẽ không thấy cái này nữa đâu.”
Những 2ì hiện ra trước mắt tôi rõ ràng là một khu chợáo nhiệt, người ra vào tấp nập, những người bán hàng rong hai bên rừng ồn ào rao hàng, người lớn dắt trẻ con vui chơi cười đùa, mọi người đềứ đeo mặt nạ nửa mặt, rốt cuộc những thứ bỗng:dưng xuất hiện này là thứ gì vậy?: “Đây là chợ quỷ, nguyên lý cấu tạo nói chung cũng tương tự như ảo ảnh.
Ñơi mà sơn tỉnh quỷ quái lui tới, cfờ quỷ sẽ di chuyển, hơn nữa không có quy luật, đi đến nơi đão những cô hồn dã quỷ ở đó, thận? chí là oan hồn/1ệ quỷ, ác quỷ và tất cả các loại yếu ma đều sẽ tụ 1ập lại để thưởng thức bữa tiệế của chúng.” Lãnh Mạch nói., Khu chợ quỷ mà ngaý,bả mắt quỷ của tôi cũng không nhìn thấy được+› Vậy tại sao bên kia lại lôi Kéo chúng ta đến chợ quỷ? Điều gì sẽ xảy ra ở chớ quỷ?
Lãnh Mạch lấy ra hai chiếc mặtnạ, ném cho tôi một chiếc rồi tự đeo chiếc còn lại#ào: “Đáp án mà em đang tìm hẳn là ở chỗ tế điện của chợ quỷ, đeo mặt nạ vào, chúng ta đi thôi.”
“Tế điện ư?’ Tôi cực kỳ nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời anh đeo mặt nạ tiểu quỷ vào, mặt nạ của Lãnh Mạch chỉ là một con quỷ vô diện bình thường, trông gần giống như khuôn mặt liệt của anh.
Lãnh Mạch nói rằng tất cả các sơn tỉnh quỷ quái ở đây phải đeo mặt nạ để che giấu danh tính, có rất-ít người tới đãy, thậm chí nếu đi nhầm cũng:sẽ nhanh chóngyrời khỏi, bởi vì người bình thường không thể chịu nổi âm khí ở đây.
Nói xong, anh liếc mắt nhìnôi một cái: “Âm khí ở đây rất nặngzmuốn bảo vệ ññạng sống thì đi bên cạnh tôi.” Ầ Hồng Hồng rất khống thích giọng điệu của anh, nhưng tôi không để ý, chẳng phải trước kia Lãnh Mạch vẫn luôn như Vậy sao? Nói đúng ra thì tôi quan tâm đến tung tích của Si Mị và Tôn Viễn Phàm hơn.
Chúng tôi đi vào trung tâm chợ quỷ.
Những cửa hàng bên đường, những người bán hàng rong, những sơn tỉnh quỷ qúái đi ngang qua đúng là gần như giống hệt con người, thật giống một khu chợ nhỏ ở thế giới loài người, chỉ là mắt tôi không thể nhìn thấy chợ quỷ, nhưríg:việc nhìn thấu thực thể của những sơn tỉnh quỷ quái này vẫn rất dễ dàng.
“Em không có điều gì muốn hỏi tôi sao?”
Mới đi được vài bước; Lãnh Mạch nói chuyện với tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn ảnh: “Không phải anh nói nghi ngờ:của tôi ở ngay-†ế điện sao?”
Anh nghẹrfhọng, trợn mắt nhìn tôi qua lớp mặt nạ: ‘Ý tôi là vấn đề về tôi kì!”
Vấn đề về anl:ữ? Vấn đề gì? */ Lãnh Mạch khó éhịu, nhìn tôi chấm chằm: “Không phải em đang thắc mắc tại sao tôi lại ở đây sao?!”
À, được thôi, như anh ñùốn, tôi hỏi anh: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Bởi vì đợi một người phụ nữngu ngốc nào đó đi qua” Anh trả lời tôi với giọng điệu cực kỳ tồi tệ.
Thế này thì thà không hỏi còn hơn, tôi đảo mắt khinh bỉ, mặc kệ anh.
Anh lầRà.bầm bên cạnh tôi: “Cái đồ ngu ngốc, chỉ số 18 thấp, người thì xấu xí, nhát gan, thích thể hiện, lay gây chuyện, nói tôi nghe xem rốt cuộc em có ứu điểm gì?”
“,” Hồng Hồng suýt chút nữa xông ra xé rách miệng anh, maymà tôi ngăn lại, Lãnh Mạch không hiểu sao lại mắng tôi, nhất định là muốn báo.thù ở động bằng trong hẻm nhỏ lúc trước, bụngdạ hẹp hòi, đồ thần kinh!
Thấy tôi không phản ứng lại, anh kéo cánh tay tôi: ‘Em có đang nghe tôi nóchuyện không?”
Phiền muốn chết! Anh mắng tôi lại còn muốn tôi phải nghe liết à?
Tôi giấy ra khỏi taý-anh, chạy về phía trước.
Bên đường có một nóười bán hàng rong bán những quả khinh khí cầu phát sáng lấp lánh, quả khinh khí cầu này rất to, nhìn hư bên trong có người, rất đẹp, tôi không khỏi Bịthu hút, đứng trước mặt người bán hàng rong vềtrầm trồ: “Đẹp quá đi!”
“Nếu em gái thích thì có thể mua một cái, giả rẻ lắm chỉ có một trăm nghìn minh tệ thôi.”
Người báñ;hàng rong nói.
Mặc dù ñgười bán hàng rong đang mặc trang phục củaeon người và đeo mặt nạ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy chiếc đuôi màu vàng của anh ta phấp phới phía Sau, tứ chỉ của dã thú, mũi và miệng nhọn hoắt.
Tføng mắt tôi, anh ta chính là một con chồn biến thănh hình người, đang cười khiến đôi mắt cong thàn một sợi chỉ.
Chắc là⁄anh ta không biết tôi là người, anh ta rất nhiệt tỉnh bán khinh khí“cầu cho tôi, tôi xua tay: “Tôi không-€ó tiền.”
“Không có tiền-còn đi, cô thậtđà đặc biệt.”
Người bán hàng rong đánh giá tôi.
“
Tôi ngại ngùng cười nói: “Đi ra ngoài vội quá, quên mang tiền rồi.”
“Ồ, thì ra là vậy à…” Người bán hàng dừng một lát, cởi một quả khinh khí:cầu lớn màu vàng đưa cho tôi: “Cái này tặng cho €ô.”
“Tặng cho tôi? Thế này có được không?” Tôi hơi giật mình.
Anh ta cười gật đầu: “Không có gì đâu.
Mọi người đều đến họp chợ, gặp được nhau cũng là một loại đdyên phận.”
Những sớh tinh quỷ quái trong khu chợ quỷ này trông rất thân thiện.
Tôi nhận lấy khinh khí cầu, nói lời cảm ơn anh ta, vô thức quay lại tìm Lãnh Mạch.
Phiên chợ đông nØhịt người, bóng dáng Lãnh Mạch đâu mất rồi?
“Mau đÌi†tìm anh ta, nếu không cơ thể cô thật sự sẽ không-kháng lại được âm khí dày đặc như vậy!” Hồng Hồng nói.
Trong lòng tôối’cũng rất lo lắng, đứng một mình giữa khu chợ quỷ xa lạ như vậy, tôi khó tránh khỏi cảm giác f6 lắng trong lòng, tôi cầm khinh khí cầu chạy vàø-giữ dòng người, kiêng chân tìm khắp nơi cũng không thấy anh đâu, tâm trạng càng ngày càng sốt ruột.
Phía sau có người không @ẩn thận đụng vào tôi, tôi quay đầu lại nhìn.
Ở chỗ không xa đằng trước, giữa vô số sơn tinh quỷ quái đeo mặt nạ, tôi đã nhìñthấy anh chỉ trong nháy mắt.
“Lãnh Mạch!” Tôi vui mừng gọi anh.
Anh xøạy người, đối diện với ánh mắt của tôi.
Vào khoảnh khắc này, tôi chợt nghĩ đến một bài thơ, khi nhìñ lại, người kia đang ở nơi ngọn đèn dầu leo lét.
Cách một khoảng cách không xa cũng không gần, cách vô số“quỷ quái, chúng tôi nhìn nhau chăm chú, thời gian.dường như đang len lỏi qua giữa chúng tôi, cả không gian dường như chỉ có tôi và anh, những mảïhh vụn ký ức của tôi, vào lúc này đột,nhiên ào ạt xuất hiện.
Thời gian kHông ngừng trôi, trôi về quá khứ; Sự đổi thay khắc cốt ghi tâm, không hề xa XÔI; Có thêm mười nghìn năm, tình yêu sâu đậm cũng không mất đi; Tình yêu lan tỏa như ngộn lửa.
Ký ức là một sợi dài, lơ lửrØ ở chân trời; Trong lúc thăng trầm, tưởng fãng tình sâu duyên cạn, Em lại xuất hiện, anh như thấy lời thề; Lời hứa giữa non nước và bầu trời.
Quay đầu lại nhìn, chưa từng đi xa.
“Đồng Đồng”
Tiếng gọi của Hồng Hồng nháy mắt kéo tôi quay lại, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ là anh cầm nhũ băng xuyên thủng vai tôi.
Tôi hít.một hơi thật sâu, lắc đầu.
Trong lúc thất thần, anhrđã bước tới trước mặt tôi, nhìn tôi thật sâu.
Tôi nhìn đi cỗ khác.
In lặng một lúc¿anh nói: “Em thấp bé như vậy, ở trong rừng rậm#⁄mênh mông yêma quỷ quái, tôi liếc mắt một éái là nhìn thấy em, vật nhỏ, em nói xem có phảfrất kỳ lạ không?”