Đâm vào một đứa bé? Tôi và Si Mị đồng thời sững sờ, tôi lại hỏi: “Đứa bé gì cơ?”
Tôn Viễn Phàm nói, vừa rồi đèn xanh vừa sáng lên cậu đã lập tức lái xe đi sang đường, nhưng đến giữa đường thì cậu nhìn thấy có một đứa chạy qua, cho nên cậu mới thắng phanh lại rồi mới dẫn tới taï nạn xe.
“Nhưng mà…” Sắc mặt của tôi có chút ngưng trọng: “Vừa rồi, tôi không nhìn thấy đứa bé nào cả.”
“Hả?” Tôn Viễn Phàm lập tức bị dọa sợ: “Chẳng lẽ… Là quỷ?”
Tôi quay người lại hỏi Si Mị có thấy hay không, Sỉ Mị nói không thấy, vậy thì càng kì quái rồi, chỉ có Tôn Viễn Phàm thấy được đứa bé?
Người đi đường vẫn luôn đứng ở một bên bỗng nhiên kêu lên: “Ngọn lửa này thật kỳ quái!
Chạy maul”
Tôi ngẩng đầu lên, vốn dĩ ngọn lửa cách chúng tôi một khoảng tâm một đến năm mét những không ngờ ngọn lửa càng ngày càng cháy mãnh liệt lan đến gần chúng tôi!
Nhưng một giây sau, chuyện xảy ra càng kì quái hơn, vốn dĩ ngọn lửa đang cháy hừng hực lại chỉ trong nháy mắt lại biến mất, chỉ để lại một luồng khói mù mịt.
Tôi đi tới bên cạnh Si Mị, nhìn thấy hắc cầu vẫn ở trong tay anh chưa hề ném ra, tôi liền hỏi: “Anh dập lửa?”, “Ông đây không bhải bình chữa cháy, tôi vẫn chưa kịp ra tay.’ Si Mị không vui nhìn tôi.
“Vậy ngọn lửa này làm sao mà bị dập tắt nhỉ? Bình cứu hỏa…
Có thể dập lửa, chỉ có nước.
Nước? Không, ngoại trừ nước, có thể dập được lửa, còn có…băng!
Tôi lại nhìn về phía ngọn lửa đã Bị dập tắt kia, ở một chỗ hẻo lánh nào đó không đáng chú ý, có một bãi nước nhỏ, trên mặt nước còn có một ít băng chưa hòa tan.
Tôi biết rất rõ trên thế giới này người có thể sử dụng băng đập tắt một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong nháy như vậy, chỉ có một người.
Tôi đột nhiên có cảm giác có một ánh mắt đang ở sau lưng nhìn tôi, tôi lập tức quay đầu, đứng ở phía sau đám người đang chạy toán loạn, Lãnh Mạch mặc áo bào đen, chắp hai tay sau lưng, đồi mắt băng lãnh mà rất âm trầm nhìn chăm chằm tôi, ánh mắt này giống như muốn giết người.
vậy.
Cổ chợt mát lạnh, dường như là theo bản năng tôi nhảy dựng lên, lảo đảo lùi về sau hai bước.
3 “Đồ ngốc, sao thế?” Si Mị phát hiện tôi có chỗ không thích hợp, nhìn theo ánh mắt của tôi.
Mà ở trong đám người, thân ảnh của Lãnh Mạch đã biến mất.
“Không có gì.
Tôi thu tâm mãtlại, nói với Sỉ Mi.
Lãnh Mạch vẫn luôn theo dõi mình, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Si Mị không cảm giác được gì cả, kéo Tôn Viễn Phàm đứng lên, khuỷu tay của Tôn Viễn Phàm đều bị trầy xước sưng tím lên, tôi lấy băng keo cá nhân từ trong túi ra dính lên mấy miệng vết thương đang chảy máu, anh nói: “Thật là kỳ quái, vừa rồi bị đè ở dưới xe, tôi làm sao cũng không mở được dây an toàn, giống như bị thứ gì khéo lại vậy.
Sĩ Mị nhíu mày: “Xem ra người thi triển pháp thuật đã phát hiện ra chúng ta đang tìm kẻ đó nên muốn đối phó với chúng ta, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm ra đầu rnối.”
Tôi gật đầu, đi theo sau Si Mị và Tôn Viễn Phàm, ba người chúng:tôi bắt một chiếc xe taxi, tôi là người sau cùng lên xe, lúc tôi ngồi vào trong vô thức đưa mắt nhìn đám người qua của kính.
Lãnh Mạch lại xuất hiện lấn nữa ở trong đám người!
Phanh!
Lúc này cửa kính bông dưng lại kéo lên, suýt chút đập vào mũi của tôi, tôi lập tức quay đầu lại.
“Cô gái à, cửa xe của tôi không chịu nổi cô làm như vậy đâu.’ Bác tài xế quay đầu lại nói.
Nhưng kính xe không phải là thứ mà tôi quan tâm, mà là Lãnh Mạch!
Tôi không dám ấn cửa kính xe xuống để nhìn anh, xe taxi rời khỏi chỗ này.
Trên đường đi tôi có chút tâm thần không tập trung, SiMi hỏi tôi rất nhiều lần nhưng tôi vẫn giả vờ khỗng nghe thấy, cuối cùng Si Mị tức giận, níu lấy cổ áo của tôi để tôi nhìn anh: “Vừa rồi ông đây quá xúe động cho nên không khống chế được muốn hôn$ô, đừng nói là vì chuyện này mà cô giận tôi đếf.mức không để ý tới ông đây đấy chứ?!”
“.,” Trời ơi không phải như anh nghĩ đâu được không? Còn có, cái gì đọi là không khống chế được muốn hôn tôi! Tôi tức giận trừng ạnh †a: ‘Anh còn dám nói àI”
“Ai bảo cô khóc sướt mướt ở trøng lồng ngực của tôi như vậy chứ, dáng vẻ đó vô cùng đáng thương, vô cùng quyến rũ, cho dù là thằng đàn ông nào thì cũng sẽ khống chế không được, cô trừng tôi cũng không có dụng.” Anh ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt của tôi.
“Mẹ kiếp! Đó là do tôi lo lắng sợ anh xảy ra chuyện!”
“Cô lo lắng tôi xảy.ra chuyện thì tôi càng phải ban thưởng cho cö không phải sao?
Chuyện này đã chứng tỏ tôi có một vị trí đặc biệt trong lồng của cô đúng không.”
Ông trời của tôi ơi, chuyện mà của tôi nghĩ và chuyện mà Sỉ’Mịi nghĩ hoàn toàn không giống nhau, tôi liền nhấn mạnh từng chữ từng câu nói với anh: “Bởi vì anh ở.Minh giới đã cứu tôi, chúng ta cũng đã từng sánh vai chiến đấu, cho nên tôi liền coi anh là bạn bè, tôi sợ lại sẽ có bạn bè chết trước mặt của tôi, cho nên tôi rất lo lắng cho anh.
Nhưng, anh đừng quên rằng, anh chính là hung thủ giết Lão Quỷ, chuyện gì ra chuyện nấy, Si Mi, quan hệ giữa chúng ta, chỉ dừng lại ở mức này.”
Vừa rồi tôi lo lắng cho anh, là bởtxvì cái chết của Lão Quỷ và Cẩu Đản để lại bóng ma ở sâu trong lòng tôi, tôi rất sợ, vô cùng sợ hãi, sợ đến mức không khống chế nổi cảm xúc của mình, cho nên tôi mới khóc, nhưng cũng không có nghĩ là tôi thích anh ta, tôi có hảo cảm với anh ta, trước kia tôi cũng đã nói rồi, ở giữa tôi và Si Mi, có một bức tường ngăn cách, vĩnh viễn không có cách nào vượt qua bức tường này.
Si Mị nghe tôi nói xong thì rất tức giận, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Tài xế taxicho rằng tôi và Si Mị vừa rồi đang nói đến trò chơi’gì đó, cho nên không để ở trong lòng, xe đến đến cổng sở cảnh sát, ba người chúng tôi liền xuống xe.
Đây là nơi trang nghiêm nhất trong thành phố, người đến người đi;nhìn rất là tấp nập bận rộn, kiến trúc của trụ sở tráng lệ trên đấy viết một dòng chữ to nhìn rất uy nghiêm: “Trụ sở cảnh sát hình sự quốc tế, phâñ;khu K”
Vì tóc đỏ của Si Mi quá bắt mát, không thể để cho anh ta đi vào được, còn Tôn;Viễn Phàm thì lại bị thương, cuối cùng sau khi bần bạc với nhau xong, một mình tôi tiến vào trụ sở cảnh sát hình sự.
Một anh cảnh sát canh ở ngoài công hỏi tôi tìm ai, tôi nói ra tên của Thư Chấn, cảnh sát kia lại hỏi tôi có quan hệ gì với sĩ quan Thư Chấn, bởi vì thân phận cảnh sát của Thư Chấn có chút đặc thù, phải trải qua một quá trình phức tạp mới có thể gặp anh ta, thời gian lại gấp gáp tôi rất suốt ruột, không thể đợi được nữa, tôi liền nói với anh cảnh sát kia là tôi đi vệ sinh, nhân lúc không ai chú ý lượn quanh một vòng, tôi chạy vào trong thang máy.
Hỏi thăm những cảnh sát khác trong thang máy phòng làm việc của cảnh sát.Thư Chấn ở tầng nào, chờ thang máy mở, tôi liền thuận lợi tiến vào trụ sở cảnh Sát hình sự, không ai nghi vấn tôi cả, vì nơi này lš nơi mà tội phạm sợ nhất, cộng thêm thân hình nhỏ:gầy của tôi, mới không bị bọn họ chú ý.
Đi lên tầng tôi liền nhìn thấy cảnh sát Thư Chấn mới từ phòng họp đi ra, vội vàng chạy tới: “Cảnh sát Thư Chấn!”
Nhìn thấy tôi, cảnh sát Thư Chấn.rất ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?” l “Tôi có việc gấp cần ngài hỗ trợ!”
Trước kia cảnh sát Thư Chấn có nói, nếu tôi có chuyện gì eần anh giúp đỡ thì có thể tới tìm anh, nghe nói tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, anh không nói hai lời, dẫn tôi đi vào văn phòng làm việc của anh, tôi nói tình huống cho anh nghe, lấy khăn bông bọc sợi tóc trong túi áo ra đưa cho anh: “Cảnh sát Thư Chấn, làm phiền anh giúp tôi giám định DNA của sợi tóc này một chút, tìm xem chủ nhân của nó là ai.”
Cảnh sát:Thư Chấn rất sảng khoái đồng ý, anh bảo tôi cứ ở văn phòng của anh nghỉ ngơi một chút, rồi cầmkhăn bông bọc sợi tóc đi ra.
Sau khi thuận lợi giao sợi tóc kía cho cảnh sát Thư Chấn, rốt cuộg tôi cũng thở ra một hơi, đánh giá xum quanh phòng làm việc của anh.
“Cô gái chết tiệt này, đô dám hôn người đàn ông kia!” Đột nhiên một âm thanh lãnh lẽo vang lên!
Tôi bị dọa ngã từ trên ghế xúống dưới sàn, vừa quay đầu lại, Lãnh Mạch nắm chặt cổ áo của tôi nhấc tôi lên, treo tôi ở trên tường: “Cô dám hôn người đàn ông khác!”