“Đôi vợ chồng đó thực sự không phải là người!” Lão Quỷ bất bình nói: “Tại sao trong cái thời đại này của các cô vẫn có những con người biến thái khiến người ta phải khinh bỉ như vậy!”
Lão Quỷ không phải người của thời đại chúng tôi, trước đây tôi đã từng hỏi về lai lịch của ông ấy, tại sao ông ấy vẫn quanh quẩn ở nhân gian không chịu đi đầu thai, ông ấy chỉ nói mình là người thuộc thời đại rất xa rất xa sau đó thì không nói gì với tôi nữa, tôi cũng không phải là người thích hỏi đến tận gốc rễ nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đi bộ được hơn nửa con đường núi, tôi không chịu được nữa liền dừng lại nghỉ ngơi và uống một chút nước, Triệu Hiểu nói sắp đến đỉnh núi rồi, đến đỉnh núi chỉ cần đi thêm một đoạn dốc nữa là đến thôn Nhân Hòa, tôi bảo Triệu Hiểu kể thêm vài chuyện về đôi vợ chồng kia để hiểu rõ hơn.
Triệu Hiểu nói đôi vợ chồng đó, người chồng thì gọi cậu là Trần Ba, còn người vợ thì gọi cậu là Lệ Bình, mấy năm gần đây đã có một cô con gái, họ rất yêu thương cô con gái đó, người chồng tính khí dễ chịu nhưng người vợ thì rất đanh đá chua ngoa, Triệu Hiểu nói người chỉ đạo moi nội tạng của cậu ta ra chính là người phụ nữ đó.
Từ đó về sau thì Triệu Hiểu không biết bất cứ chuyện gì liên quan đến đôi vợ chồng đó nữa.
“Được rồi” Tôi thở dài, nó đồng nghĩa với việc chúng tôi chẳng biết gì hết, thôi bỏ đi, đến lúc đó rồi tính tiếp.
Nghỉ ngơi một lát chúng tôi lại tiếp tục đi.
Sau khi qua khỏi ngọn núi có thể nhìn thấy vài ngôi làng cách đó không xa, Triệu Hiểu chỉ xuống đó nói: “Chính là bên đó, đi thôi!”
Triệu Hiểu và Lão Quỷ đi đẳng trước tôi đi theo sau, trên núi đột nhiên có sương mù, giữa cảnh tượng mưa bụi mịt mù bóng dáng của Lão Quỷ và Triệu Hiểu ở phía trước trở nên mờ ảo, mắt phải của tôi đột nhiên giật liên tục, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đuổi theo Lão Quỷ và Triệu Hiếu, nhưng khi tôi xuyên qua được lớp sương mù này thì đã không thấy tung tích của Lão Quỷ và Triệu Hiểu đâu cả.
“Triệu Hiểu! Lão Quỷ!” Xung quanh trở nên vô cùng trống trải, ngay cả cỏ và cây cối ở bên đường cũng không còn nhìn thấy nữa, tôi đứng giữa đường nhìn xung quanh lớn tiếng gọi tên Lão Quỷ và Triệu Hiếu, nhưng thứ vọng lại chỉ có âm thanh của tôi.
Cảnh tượng này giống hệt như câu chuyện ma mà tôi đã từng đọc trong truyện, có một người cũng như vậy, đột nhiên bị mắc kẹt ở một nơi xa lạ, đây gọi là ma xây tường.
Lúc này, sương mù đã tan đi nhiều, ba cánh cửa mơ hồ xuất hiện trước mắt tôi.
Điều này không phải rất kỳ lạ sao? Một con đường đang yên đang lành lại đột nhiên xuất hiện ba cánh cửa.
Nhưng tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác, quay lại sao? Nhìn khoảng trống vô tận ở sau lưng tôi làm sao dám?
Tôi dừng lại một lúc rồi chậm rãi bước qua đó đứng trước cánh cửa.
Trên ba cánh cửa treo ba biển số nhà hình vuông, bên trái cửa viết: Thiên sứ. Sau khi bước vào sẽ cho bạn manh mối để tìm lối ra nhưng đồng thời bạn phải trả một cái giá xứng đáng.
Ở giữa viết: Người. Không có manh mối, không phải trả giá, nhắc nhở: Không có manh mối bạn sẽ vĩnh viễn không tìm được lối ra.
Bên phải viết: Ác ma. Hai manh mối, trả giá tương ứng.
Điều này có nghĩa là tôi phải chọn một trong ba cánh cửa sao?
Tôi không biết nên chọn cánh cửa nào, điều duy nhất mà tôi biết chính là bất luận là thiên sứ hay ác ma, giao dịch với họ nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Cân nhắc một chút, tôi đi về hướng cánh của có chữ “Người” ở giữa.
Có một giọng nói mơ hồ lẳng vảng bên tai tôi: “Nếu chọn cánh cửa này, bạn sẽ luôn quanh quẩn ở đây và không thể thoát ra, bạn nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tôi cũng không muốn quanh quẩn ở đây mà không thể thoát ra, nhưng tôi nghĩ nếu như tôi chọn giao dịch thì cái giá phải trả nhất định là cái chết.
Tôi cắn răng, bước vào trong cánh cửa đó.
Khung cảnh xuất hiện trước mặt tôi đã thay đổi, tôi đứng trước một con đường đã đứt đoạn, bên dưới là nham thạch nóng chảy sủi bọt khí bốc lên cuồn cuộn, thứ duy nhất ở trước mặt tôi là một sợi dây thừng rất nhỏ.
Tôi không biết tại sao mình lại đột nhiên bước vào một khung cảnh như thế này, tôi đã hét nhiều lần nhưng Lão Quỷ và Triệu Hiểu đều không trả lời tôi, tôi nghĩ tôi đã bị mắc kẹt trong một….Có lẽ giống như trong sách nói, bị kẹt trong trận pháp.
Tôi đang ở trong một trò chơi có quy tắc thần bí ,con đường duy nhất có thể cứu được tôi có lẽ chỉ còn cách vượt qua cửa ải này.
Nghĩ đến đây, tôi cẩn thận nhấc từng bước chân của mình, một chân giẫm lên sợi dây, sau khi đã ổn định tôi từ từ di chuyến bàn chân còn lại, cái này có khác gì so với đi trên sợi thép đâu? Khó quá, tôi chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, mới đi được hai bước cơ thể tôi đã nghiêng sang một bên rồi ngã xuống, tôi muốn giữ thăng bằng nhưng không kịp nữa rồi, tôi tuột tay khỏi sợ dây thừng và rơi xuống dòng nham thạch phía dưới.
Nóng quát Cả người tôi đều chìm trong nham thạch, tôi tận mắt chứng kiến cánh tay mình trong chốc lát biến thành một đống.
xương trắng, cái nóng thiêu đốt đau đến tận xương tủy khiến tôi phải hét lên u mạng giấy dụa, đột nhiên nhớ đến dấu ấn của Lãnh Mạch trên ngực trái, có lẽ nó có thể cứu tôi!
Tôi nhanh chóng xé áo ra nhưng dấu ấn trên ngực trái đã biến mất!
Chuyện gì đang xảy vậy? Thứ duy nhất có thể cứu tôi cũng không còn, lời nói của cô gái trên xe buýt đã ứng nghiệm rồi, bây giờ tôi thật sự sẽ phải chết.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi đã từng xem qua một cuốn ghi chép những điều kỳ lạ, trong sách nói sở dĩ ma có thể hại người, hoàn toàn không phải vì khả năng mạnh mẽ của chúng mà là do chúng có thể điều khiển được giác quan của con người, khiến cho con người rơi vào ảo giác, con người do trung ương thần kinh điều khiển, ảo giác sẽ khiến bạn nghĩ răng mình đã chết, khi não bộ truyền đi thông tin này, các chức năng vật lý của cơ thể bạn sẽ ngừng hoạt động và sau đó bạn sẽ thực sự chết đi Con người truyền đạt nhận thức của họ về thế giới bên ngoài đến hệ thần kinh trung ương thông qua mắt, mũi, miệng và tai. Muốn phá vỡ ảo giác phải ngăn bản thân không được nhìn, không được ngửi, không được nghe, không được hỏi, tất cả đều thuộc về hư VÔ.
Nhưng nói thì dễ làm thì khó, tôi luôn cảm thấy bản thân sắp bị nham thạch nung chết rồi, cảm giác đau đớn không thể tránh khỏi, tôi sắp ngất đi rồi, nếu như ngất đi, tôi nghĩ, tôi thật sự sẽ không thể tỉnh lại nữa, tôi không cam tâm, không cam tâm chết như thế này, mang theo bao nhiêu sự nghĩ ngờ chết đi, cho dù chết rồi tôi cũng không yên lòng!
Tôi cố gắng thả lỏng tư duy, với một người thường xuyên ngẩn ngơ như tôi có lẽ đây sẽ là lợi thế, bởi vì dần dần tôi cảm thấy cảm giác.
bỏng rát dần biến mất, cuối cùng nỗi đau biến mất hoàn toàn, tôi mở mắt ra, làm gì có nham thạch nào, tôi chỉ đang nằm trên mặt đất mà thôi, Tôi đã sống lại rồi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc vui mừng, tôi vẫn đứng trên ngọn núi trống trải như cũ, không có cỏ, không có cây cối, cũng không có Lão Quỷ và Triệu Hiểu, mà chỉ có sương mù dày đặc, tôi biết tôi vẫn chưa thoát khỏi thế giới huyền ảo này.
“Câu trả lời mà bạn đang tìm kiếm thực sự rất đơn giản”
Đột nhiên có một giọng nói phát ra trong không gian sương mù dày đặc, giọng nói đến từ mọi hướng, tôi không thể tìm được người vừa nói đó.
“Nếu như tôi nói với bạn, Triệu Hiểu chính là người điều khiển tất cả những điều này, bạn sẽ chọn như thế nào?”
Triệu Hiểu là người điều khiển mọi thứ?
Sao có thể như thế được! Cho đến bây giờ tôi vẫn có thể tượng tượng ra được ánh mắt vừa đau khổ vừa oán hận của Triệu Hiểu khi kế về câu chuyện đó.
“Cô là ai?” Tôi hét lớn vào không gian trống trải: “Cho dù cô là người hay là ma thì cũng ra đây cho tôi, nấp trong bóng tối giả thần giả quỷ thì có gì hay hơ?