Chồng Ma Của Em

Chương 366: Phụ Đi Người Tin Tưởng Anh Nhất






Rơi vào cuộc tình ái này ngay từ đầu chỉ có tôi, đến cuối cùng vẫn chỉ là tôi, cũng chỉ là một mình tôi.



Như anh đã nói, lời ngon tiếng ngọt chẳng qua chỉ lại một loạtthủ đoạn, tại saø phải chịu trách nhiệm?

Lãnh Mạch chữa bao giờ thay đổi.

Tham vọng luôn là thứ đầu tiên trơng trái tim anh.



Trong trái tim anh lưôn chỉ có mình anh chứ không có ai khác.



Anh vấn là anh, vị vương lạnh lùng, cao ngạo, tàn nhân, cao cao tại thượng khi tôi lần đầu nhìn thấy anh.



“Vương, chuyện này có thể chứng minh được không?” Lãnh Mạch nói với Minh Vướng: “Nếu cô ta không phải là người giao ước của tôï,nếu như không phải cô ta vẫn còn chút hữu dụng thì nhát dao vừa rồi, tôi đã đâm thẳng vào tim”

Nếu không phải giữ lại cô ta vẫn còn chút lợi ích.



Nếu không nhát dao kia chính là đâm thẳng vào tim…

Tôi đã bị đánh bại.



Thua ở sự ngây thơ không biết, thất bại trong một bên tình nguyện.




Thua thậtkhâm phục khẩu phục.



“Hình nhân màu đỏ, hãy trở về đi”

Tôi nói với hình người màu đỏ trong lòng.



“Theo thể chất hiện tại của cô, saú khi tôi rút lui, cô sẽ không thể triệu hồi tôi được nữa”

Hình nhân màu đỏ lần này nói chuyện nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên, có lẽ biết rằng mình không thể đánh bại Lãn Mạch, có chiếm thân thể tôi cũng vô dụng”Tôi biết” Tôi quay lại nói với cô ấy.



Hình nhân màu đỏ im lặng trong vài giây, sau đó, màu đỏ tươi rút khỏi mắt tôi, những;kí hiệu đen trên má tôi cũng dần biến mất.



Không còn hình nhân màu đỏ, tôi nôn ra một ngụm máu lớn, không nhịn được nữa, ngưởng mặt ngã nhào xuống đất.



“Cô nhóc!” Tống Tử Thanh nghiêng người lảo đảo nhào tới ôm lấy tôi: “Cố gắng kiên trì!”

“Lãnh Mạch, không ngờ cậu lại tuyệt tình như vậy!” Dạ Minh hét lớn về phía lưng của Lãnh Mạch: “Đúng vậy, cậu đã làm theo ý của người dân, nhân dân đối với cậu là hô to gọi lớn, nhưng cậu lại phụ đi người mà:tin tưởng cậu nhất! Một ngày nào đó, cậu sẽ hối hận! “Lãnh Mạch không đáp lại.



Đồng tử củá tôi nhìn chăm chằm vào bầu trời trống rỗng, tâm nhìn của dần mờ đi do mất máu quá nhiều.



“Dạ Minh, con âm đủ chưa!” Minh Vương nói: “Hôm nay còn theo cô gái này náo loạn, uy nghiêm của phiên vương con để ở đâu?! Nhìn con bây giờ là cái bộ dạng gì, thật không đâu vào đâu! Quay về phòng giam đi! Một tháng không được phép ra ngoài! “

“Con muốn đưa cô ấy về nhà trứớc khi rời đi!

“Dạ Minh hét lên với Minh Vương.



“Mẹ nghĩ con thật là vô pháp vô thiên!” Minh Vương tức giận, một trận gió đen quét qua người Dạ Minh.



Dạ Minh không thể tấn công mẹ mình, bị quấn trong làn gió đen mà hét lên một cách không cam tâm, rồi biến mất trong không trung, bị thần chú của Minh Vương đem đi.



Si Mị hôn mê ở đăng xa.



Tống Tử Thanh quần áo xộc xệch, trên người dính đầy máu, trên mặt còn:có vài vết máu bị trây xước, khiến-cho khuôn mặt thanh tú của anh ta trở nên hỗn độn.

2 Chúng tôi đấ thua thảm hại trong trận chiến này.



Minh Vương nói Với chúng tôi: ‘Mặc dù tôi có thể đặc xá cho các người, nhưng không có nghĩa là trận pháp truyền tống của Diêm Vương các người có thể tùy ý sử dụng.

Nếu các người muốn trở về thế giới của mình, hãy theo pháp trận của mười chín tầng địa ngục mà cút về, lấn sau nếu các dám vào Minh Giới của tôi, đừng trách tôi không lưu tình”

“Vương, để bọn họ từ tầng mười chín đi xuống, tôi sợ bọn họ … đều sẽ chết” Lê Triết ở’bên cạnh Lãnh Mạch nói.



“Đó là số mệnh của chính bọn họ.

Tôi đã nói tha thứ cho họ: Việc này không vi phạm lời thề của tôi.

” Minh Vương không buông tha, nói xong khoác vai Lãnh Mạch: “Mạch, tôi mệt rồi, chúng ta về thôi”


Lãnh Mạch khôïg kêu một tiếng, quay lưng về phía chúng tôi”Vương, nếu muốn để bọn họ đi từ tầng mười chín địa ngục; ai sẽ mở cánh cửa địa ngục?” Lê Triết hỏi lại.



“Tôi sẽ đưa chúng đi.

” Một giọng nói vang lên từ phía sau chúng tôi.



Minh Vương quay đầu lại, nhìn thấy người tới, hừ lạnh một tiếng’ “Không ngờ môn đồ đệ nhất của sáu đại trưởng lão lại thích tiễn người xuống địa ngục.

Nếu đã thích làm mấy chuyện khổ sai vậy thì đi đi”

Tôi khó khăn quay đầư’ại nhìn.



Một đội người và ngựa từ phía sau tiến lên, mặc áo giáp bạc chỉnh tê, một nười phụ nữ cưỡi ngựa trăng đi về phía tôi từ giữa đám binh sĩ, mặc áo giáp bạc, trên lưng mang theo một cây cung lớn bằng bạc.

Tư thế rất oai hùng hiên ngang.



Chiếc áo choàng cô ấy mặc cũng màu trắng, phấp phới trong gió Khi đến chỗ tôi, cô ấy xuống ngựa và nói với những binh lính phía sau: “Thầy thuốc, cầm máu”

Một vài thây thuốc với cây thánh giá trên vai chạy ra khỏi những binh lính phía sau đến để cầm máu.



Tống Tử Thanh ôm:chặt lấy tôi, không để người khác đến gần, người phụ nữ nói: “Tống Tử Thanh, anh còn không tin tôi”

“Hiện tại tôi không tin ai, tất cả mọi người trong Minh Giới!” Tống Tử Thanh mắt đỏ hoe nói.



“Nếu không đầm máu, cô ấy sẽ chết.

” Người phụ nữ lại nhẹ nhàng nói: “Trận chiến của anh đã kết thúc.

Minh Vương đều đã tha thứ cho anh.



Chúng tôi là cơ quan tử pháp, chúng tôi càng không tấn công anh”

“Tống Tử Thanh.

.

”Tôi yếu ớt kêu lên.



Anh ấy lập tức nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng, tôi kéo khóe miệng khó nói: “Để họ … giúp tôi…

cầm máu…”

“Được rồi”Tống Tử Thanh không đám chậm trễ buông tôi ra.

3 Hai hoặc ba thầy thuốc đến ngay lập tức để điều trị vết thương.



Người phụ nữ nhìn Minh Vương: “Tôi sẽ đưa những người này rời đi từ tầng mười chín của địa ngục.

Các người đã tuỳ tiện sửa đổi thời gian thi hành khi không được phép, vi phạm nghiêm trọng hiệp ước của Minh Giới.

Sáu đại trưởng lão mời các người đến cơ quan iư pháp một chuyến.



Người phụ nữ nói chuyện với Minh Vương ngay cả một chút:cũng kính cũng không có, nhưng Minh Vương cũng không tức giận, chỉ nói: “Thật là phiền phức, Mạch, cậu đi cùng tôi.




Lãnh Mạch vẫn không phát ra âm thanh nào.



Sau đó, Minh Vứơng cùng Lãnh Mạch rời đi.



Người phụ nữ thở đài và lẩm bẩm: “Hai đại cường áp khí này cuối cùng cũng chịu rời đi”

Dưới sự chỉ huy của tướng quân Lý Triết, binh lính trong Minh Giới bắt đầu thu dọn đống đổ nát để cứu người.



Nhiều người dân đã bị thương’khi hình nhân màu đỏ vừa nổi điên.

Thuý Hoa ôm xác Cẩu Đản gào khóc thảm thiết.

⁄ Mọi thứ đều kết thúc.



Hàn Vũ từ trong toa xe tù đi ra, Tống Tử Thanh nắm lấy Hàn Vũ: “Thiệt thòi cho cô ấy còn cứ luôn nghĩ cách cứu các người! Thiệt thòi cho cô ấy sắp chết cũng nghĩ cách cứu các người! Đó là cách mà các người đối xử với cô ấy sao?!

“Tôi xin lỗi“Hàn.

Vũ nhìn tôi: “Anh phải hiểu cho Lãnh Mạch, làm gì có.

vị vương nào trên đường đạt được bá nghiệp lại không hy sinh một số thứ?”

“Muốn hy sinh vật tế tại sao anh ta không để cậu đi chết?›Cậu trung thành như vậy mà, thay anh ta mà chết! Liên quan gì đến hai quỷ sai kia?!”

Tống Tử Thanh:hét lên.



“Chúng tôi không có ý định giết Cẩu Đản và Thuý Hoa” Hàn Vũ fiói: “Hôm đó, Minh Vương đã hạ tình dược cho Lãnh-Mạch, nhưng Lãnh Mạch lại đưa cho cô ta một quả đưa chuột băng.

Minh Vương rất tức giận, Lãnh Mạch đã giúp tôi đỡ một đòn của Minh vương, vết thương vẫn chưa hồi phục.

Sau khi trở lại Minh Giới;Minh Vương đã vì các người mà trút giận lên tất cả những người liên quan, vừa lúc Diêm Vương lại đến Minh Giới để báo cáo sự tình thì vô tình đề cập đến Cẩu Đản và Thuý Hoa ở thôn Hòa Bình.

Liền sai ñgười đến bắt Cẩu Đản và Thuý Hoa.

Lãnh Mạch chỉ lä biết thời biết thế, cái chết của Cẩu Đản hiện giờ cũng có một phần trách nhiệm của cô nhóc”

“Cậu đây có phải là nói tiếng người không vậy “Tống Tử Thanh nâng một chưởng hướng về phía Hàn Vũ.



Hàn Vũ không trốn tránh, để mặc Tống Tử Thanh đánh anh ta ngã xuống đất.




.