Minh Vương Những cư dân chung quanh đi ngang qua Minh Giới bị thu hút bởi âm thanh cãi nhau bên này của chúng tôi.
Có mấy người đứng lại vây xem chúng tôi, Tống Tử Thanh kéo tôi ra: “Nếu để cho thủ vệ-tuần tra tiến đến thì không tốt, đi thôi.
”
Tôi nhìn vê phía Si Mị lần cuối, lúc này mới dời tâm mắt đi, nhanh chóng chạy theo bước chân của Tống Tử Thánh.
Si Mị một mình ở lại phía sau.
Tuy nói hiện tại không phải là lúc hành động theo cảm tình, nhưng Sỉ Mị nó:Lão Quỷ như thế, tôi không làm được chuyện giả câm giả điếc, cũng càng không thể lấy lời ngoñ†iếng ngọt dụ dỗ anh ta để anh ta chống lại MiniÄ/ương cùng với tôi.
Bất kể là ai cũng không thể làm nhục lão quỷ!
Sau khi rời khỏi con phố này, Si Mị đã bắt kịp đi theo ở sau lưng tôi, không nói lời nào, cũng không rời đi: Tôi không thèm quan tâm đến anh ta.
Tới một tiệm cơm ở bên ngoài, Tống tử Thanh bảo tôi đứng chờ anh ta trong chốc lát.
Anh đi vàø tùy tiện mua chút đồ ăn mang về nhà dì Đa Đa ăn.
Bởi vì bên trong có khả năng sẽ có thủ vệ tuần tra ở đó, chúng tôi iốt nhất nên đứng ở bên ngoài.
Tôi đi đến bê cạnh bồn hoa, nhìn đoá hoa nở rộ bên trong mà ngẩn người.
“Đồ ngốc” Si Mị đứng ở phía sau tôi.
Không muốn nói chuyện với anh ta.
“Vừa rồi là tôi đã nặng lời, xin lỗi cô có được chưa.
”
“Thật đúng là thần kỳ, cái loạïngười tự cho mình hơn người như anh còn biết xin lỗi à?” Tôi xuỳ lớn một tiếng.
“Làm sao mà tôi không thể xin lỗi? Đã là đàn ông thì phải biết co được dãn được.
Cô cho tôi là loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, chẳng có sức hấp dẫn, vô trách nhiệm như Tống Tử Thanh với Lãnh Mạch à?”
“Chính anh lòng dạ hẹp hòi lại còn bị điên thì thôi, lại còn nói về các anh ấy làm cái gì?” Tôi trừng anh ấy.
Anh tạ lại bỗng cười nhẹ: “Bộ dạng tức giận của cô, thật đúng là giống con cóc.
”
Mẹ nó! Đây là cái từ để tá người gì chứ!
“Không chỉ có giống con cóc; còn giống cái loại bọ hung chuyến môn ăn shit dọn shit, coi hố phân là nhà ở thế giới.
loài người các cô.
”
“Cút! Có phải cái miệng độc địa này của anh mà không ngoa ngoät thì sẽ không thoải mái phải không!” Tôi giận dữ dẫm mạnh nghiến chân của anh ta một cái, dẫm ra một dấu chân trên chiếc ủng đen bằng da sáng bống của anh.
“Ha ha ha!” Si Mị không hề bức một chút nào, còn cười ha hả.
“Tôi phát hiện anh thật đúng là có sở thích bị ngược!” Má ơi, đầu óc của anh ta thật đúng là hỏng rồi.
Tôi thế mà lại quen biết một tên mắc bệnh tâm thần, thật khủng khiếp.
Tống Tử Thanh rất nhanh ra đây, cầm theo hai cái túi đựng đồ lớn rồi dẫn chúng tôi rời đi.
Lúc đi qua chỗ ngoặt của tiệm cơm, tôi không cẩn thận đụng vào một tên đàn ông.
Mặt mày của người đàn ông này sắc bén lạnh lùng, có một vết.
sẹo dữ tợn rạch ngang mặt từ mắt trái đến cổ;ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo nào đó.
Tôi không muốn gây chuyện, liên tục nói xin lỗi, người đàn ống kia cũng không chú ý tôi cho lắm, đi lướt qua tội, bước vào tiệ¡ cơm.
Tôi hết sức giật mình quay đầu lại nhìn xem, vỗ bộ ngực: “Các anh’©ó nhìn đến cái ngươi vừa rồi không? Từ trên người anh ta tản ra một cảm giác… Tôi cũng không biết nên miêu tả cảm giác đó như thế nào”
“Có đầy kinh nghiệm sa trường, giết người như ma” Tống Tử Thanh nói thảy tôi.
“Đúng đúng đúng! Chính là loạizcảm giác này! Người nọ vừa thấy đã biết là khống đơn giản, may mắn là không chèn ép tôi”
“Cô có biết anh ta là ai không?” Tống Tử Thanh nhíu mày thật chặt.
Tôi thấy sắc mặt của anh ấy trở nên nghiêm trọng, cũng vô ©ớ trở nên khẩn trương, hỏi: “Là ai vậy?”
“Anh ta là một trong ba vị đại tướng mạnh dưới trướng của Minh.
Vương”
“Một trong ba vị đại tướng… dưới quyền Minh Vương?!” Tôi hô nhỏ ra tiếng, rồi sau đó ôm lấy đầu kêu rên: “Không phải chứ.
Vậy thì xong đời, anhi†a xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn là bởi vì buổi hãnh hình ngày mái, Minh Vương đã đủ khó đối phó; còn tới một tên tướng quân, còn là cái loại người chỉ bằng vào khí thế đã biết ngay chắc chắn là loại mạnh mẽ đến khuấy trời động nước rồi.
Ông trời ơi, vì sao lại không thể cho tôi mấy người lợi hại như vậy chứt”
“Nhưng mà…” Câu nói cửa Tống Tử Thanh bỗng nhiên lại ngoặt sang chỗ khác: “Vị tướng quân này, bên ngoài là người của Minh Vương, nhưng thực tế, lại là thân tín của Ứãnh Mạch”
“Cái gì?!”
Thân tín của…Lãnh Mạch?
Lời này không dám nói bừa ở trên đường cái, Tống Tử Thanh không lại nói tiếp nữa, mang chúng tôi cùng rời đi tiệm cơm này.
Trên đường về nhà của dì Đa Đa, Tống Tử Thanh nói, bởi vì nhà họ Tống có mối quan hệ thân mật khăng khít với nhà của Lãnh Mạch.
Hơn nữa trước kia anh ấy với Lãnh Mạch ngoại trừ đánh nhau cũng sẽ uống chút rượu nói chuyện tâm sự.
Đại khái cũng bởi vì Tống Tử Thanh là coringười, không thể làm gì đến việc ở Minh Giới của anh ta, Lãnh Mạch cũng không kiêng kị cho lắm fhà nói tất cả với Tống Tử Thanh về vấn đề chính trị ở Minh Giới.
Có đôi khi chợt sẽ tùy tiện nói cñút về những việc này.
Lãnh Mạch vẫn luôn muốn xưng vương.
Những điều này chúng tôi cũng đã biết, anh ấy âm thầm sắp xếp thu nạp rất nhiều lòng người, tướng quân này là một trong Số đó.
“Tướng quân này hàng nămvẫn luôn chiến đấu với dị thú ở biên giới Minh Giới, rất ít khi quay về chủ thành.
Theo lý thuyết løại hành hình này, điều phái hai vị tướng quân khác cũng giống như nhau, hà tất mà bắt anh ta từ nơi rất xa quay về làm gì” Tống Tử Thành vuốt cằm tự hỏi.
“Nếu mà anh ấy là thân tín của Lãnh Mạch, anh nghĩ có phải là bởi vì Lãnh Mạch sẽ bị Minh Vương xử phạt, nên anh ta trộm trở về chuẩn bị cứu Lãnh Mạch không?” Tôi hỏi.
Tống Tử Thanh ngẫm lại, lắc đầu: “Không đâu, tướng quân này ngang nhiên đường hoàng đi lại ở trêntrên đường cái,em coi anh ta là đồ ngốcà?” £ Cũng đúng“) Tôi gãi gãi đầú;việc nghĩ không thông thì không cần nghĩ.
Dù sạo ngày mai mặc kệ như thế nào, mặc kệ tình hĩnh có thay đổi biến động ra sao, chỉ cần Minh Vương muốn hành hình, chúng tôi nhất định sẽ đi đừớp pháp trường.
Chuyên trang đọc truyện [ Tr umTruyen.
C O M ]
Trở lại nhà của dì Đa Đa, Tống Tử Thanh không nói chuyện của chúng tối cho dì Đa đa.
Anh ấy mua không ít đồ ăn, nói với tôi đây là đặc sản của Minh Giới, khó được cớ một lần tới Minh Giới lại chưa nếm được đặc sảfrở Minh Giới được bao nhiêu, Si Mị cướp đi nếm thử, châm chọc Tống Tử Thanh nói khó ăn, còn nói khẩu vị của anh ấy sao mà kém thế.
Hai người cùng cãi nhau, để cho tôi tới nếm thử xem.
Tôi biết bọn-họ cố ý bày trò nháo chuyện là vì muốn làm tôi trở nên thư giãn.
Làm sao mà tôi có thể không cảm kích cho được.
Ăn thử một miếng bánh xốp giòn:ở Minh Giới, kỳ thật tôi thật là không muốn ăn cho lắm, một lòng đều đang lo lắng cho Lãnh Mạch.
Tất cả đồ ăn đặt vào trong miệng chẳng hề có chút mùi vị gì.
Nhưng tôi vẫn cứ nói: “À, cũng không tệ lắm”
Dì Đa Đa cúng làm một bữa tối ngon lành.
Minh Giới kỳ thật chẳng khác với thế giới loài người là bao, trừ bổ người nơi này sau khi chết sẽ không biến thành thành quỷ hồn, phần tử xấu mười tám tầng địa ngúc thông thường sẽ lập tức đầu thai.
Mặc cho af ó oán niệm tâm nguyện nhiều như thế nào, cũng không có tình huống quỷ hồn phiêu đãng.
~ Bởi vì bọn họ nói trắng ra chính là một loại hình thái đặc biệt của quỷ hồn.
ˆ Một bữa cơm nhạt như nước ốc-Tôi tùy tiện ăn chút để lấp đầy bụng rồi lấy cớ là đã mệt mỏi.
Dì Đa Đa dịch một cái phòng cho khách để tôi nghỉ ngơi.
Sau khi tôi lễ phép nói lời cảm tạ, lập tức về phòng nghỉ ngơi ngay.
Tống Tử Thianh và Si Mị muốn cho tôi nghỉ ngơi thật tốt, cũng không đến tìm tôi nữa.
Sau khi tắm rửa ra xong, tôi đứng ở bên cửa sổ, nhìn đường phố xa lạ bên ngoài, người đi đường xa lạ, cách ăn mặc xa lạ, tiếng rao bán xa lạ, còn có âm thanh xa lạ của bánh xe kéo bởi ngựa và thứ cưỡi.
Trận chiến vào ngày mai, cơ may sống sót sẽ rất nhỏ.
Những cho dù chết, tôi cũng muốn chết cùng một chỗ với Lãnh Mạch!
Minh Vương!
Hai nắm tay nắm chặt lại.
Ngày mai, mặc kệ chết sống, cũng không rnuốn tiếp tục nén giận ở trước mặt cô ta nữa!
Đúng lúc này, cửa sổ đã đóng lại đột nhiên mở ra, một trận gió rót vào trong, Cơn gió rất lớn, lập tức xốc bay tôi đến một cái góc tường khác, đèn trên trần nhà nháy mắt nổ:tung, căn phòng rơi vào trong bóng tối.
% “Ai!” Tôi nắm chặt kiếm nhỏ bên hông.
Ngọn gió này rõ ràng là quái dị!
Trong căn phòng này, rõ ràng có thêm hơi thở của một người khá!
.