Diêm Vương nặng nề gật đầu: “Phải”
Tôi thật sự đã đánh giá thấp sự tàn nhần của Minh Vương, không ngờ Minh Vương có thể vì diệt trừ những người có quan hệ với tôi mà ngay cả Cẩu Đản với Thúÿ’Hoa cũng không buông tha.
“Nói như vậy, tôi càng phải đi đến Minh Giới”
Tức giận không chỉ không khiến tôi đánh mất lý trí của mình, mà ngược lại còn khiến tối trở nên bình tĩnh hơn, tôi xoay người lân nữa nhìn sang Diêm Vương: “Diêm Vương đại nhân, Cẩu Đản và Thúy Hoa chính là thuộc hạ của ngài, lẽ nào ngài thật sự dự định mở to mắt nhìn bợn họ ba ngày sau bị Minh Vương xử tử sao?”
Diêm Vương lặng thinh, vẻ fặt khó lường đánh giá tôi.
Lát sau, ông ta nói: “Cô với Cẩu Đản và Thúy Hoa thật sự là bạn bè à? Quan hệ thânthiết lắm sao?”
“Quan hệ bạn bè lẽ nào còn phải phân thật giả?
Nếu như tối không có quan hệ gì với Cẩu Đản, Thúy Hoa thì quỷ sai của ngài cũng sẽ không vì thế mà quỳ xuống, không phải sao?” Tôi nhàn nhạt hỏi lại.
Diêm Vương sSững sờ một lát rồi lại nói: “Cô thật sự sẽ cứu Cẩu Đản với Thúy Hoa sao?”
Nghe thấy lời này, tôi bật cười: “Nếu như Cẩu Đản với Thúy Hoa đã là bạn bè của tôi, bạn bè gặp khó khăn, nào có đạo lý không cứu giúp? Cho dù hôm nay Lãnh Mạch với Dạ Minh không xảy ra chuyện, người bị bắt chỉ có Cẩu Đản với Thúy Hoa, tôi nhất định cũng sẽ đến Minh Giới, cũng sẽ dốc sức liều mạng giống như vậy.”
Có lẽ trong mătmột số người thì cách làm này của tôi rất nực cười, bận bè à, có lúc nào mà không thể kết giao, mất đi một hai người thì có làm sao đâu, vì bạn bè mà bán mạng, thật sự không đáng.
Nhưng đối với tôi mà nỏi,’giống như từng nói với Tế Công, đây là con đường mà tôi chọn, con đường này, tôi đi mà không hề oán trách hay hối hận, cũng chưa từng nghi ngờ.
“Cô làm thế nào để chứng minh cho lời nói của mình?” Ông ta lại hỏi tôi.
Chứng minh? Tôi lắc đầu: “Tôi không cần phải chứng minh cho lời nói của mình, hôm nay muốn cứu Cẩu Đản với Thúy Hoa, ngài cũng không còn con đường nào khác rồi, không phải sao?”
Diêm Vương trước tiên sững người một lát, sau đó cười lớn: “Hahaha, cô nhóc này thật thú vị, bổn vương còn tưởng rằng cô sẽ thê độc, thật không ngờ cô lại phản ngược lại bổn vương một trận, thú vị, thú vị!”
Tôi cũng cười nhạt, không cần nói nhiều nữa.
Bạn bè chính là bạn bè, không cần thiết phải thề thốt để chứng minh tình cảm.
“Được, nếu đấ như vậy, bổn vương liền mở truyền tống trận chơ/©ô, tiễn cô đến Minh Giới.” Sau khi Diêm Vương cười Xông liền quyết định: “Mặc dù Địa Phủ thấp hơn Minh Giới, nhưng cũng không thuộc về quyền cai quản cửa Minh Giới, hôm nay Minh Vương ỷ vào pháp lực vô biên của mình mà hoành hành ngang ngược, thuộc hạ của bổn vương không thể vô tội mà hy sinh nhừởậy được!”
Bây giờ rốt cuộc tôi đã hiểu rõ ýì sao một lão Diêm Vương vừa mập vừa nặng, phảứng chậm chạp, lại ham ngủ như vậy thế mà có thể quản lý Địa Phủ có trật tự như vậy.
“Cảm ơn” Tôi không biết phải biểu đạt nỗi cảm kích to lớn này như thế nào, nếu như trên đường không có sự giúp đỡ của những người này sợ rằng ngay cả Địa Phủ tôi cũng không vào được rồi: “Đại ân của ngài không gì đền đáp nõi!”
Nói xong tôi liền quỳ xuống lần nữa.
Diêm Vương vươn tay chặn lại thân thể đang nghiêng xuống của tôi, tay của ông ta năm chặt lấy tay tôi, nhìn tôi: “Dù cho tức giận với Minh Vương, nhưng quy củ ở Địa Phủ vẫn còn đó, bổn vương không có cách nào dẫn người xông vào Minh Giới để giúp cô đước, bổn vương cũng không có thực lực đối kháng vớ Minh Vương, ngoại trừ việc mở truyền tống trận chø;cô thì không còn giúp gì được nữa, con đường phía`sau vẫn cần cô tự mình đi tiếp, Cẩu Đản với Thúy-Hoa tâm địa thiện lương làm người nghĩa khí, bọn họ tin tưởng cô, bổn vương cũng tin tưởng cô, tất.cả hy vọng đều đặt hết lên người của cô, nhất định phải cứu được thuộc hạ của bổn vương ra, nhất.định phải cứu được Lãnh Mạch đại nhân và Hăn-Vũ đại nhân! An nguy của Minh Giới, Địa Phủ, Nhân “Gian đều ở trên người của Lãnh Mạch đại nhân, mà Lãnh Mạch đại nhân, có lẽ, cũng chỉ có cô mới có thể £ứu, trông cậy vào cô, cô nhóc!”
Tôi cúi đầu nhìn tay bị nắm chặt, tôi cũng không chơ rằng mình quan trọng bao nhiêu đối với cái thế giới này, cho dù bây giờ người thống trị Địa Phủ đem hy vọng gửi gắm cho tôi, tôi cũng không cho răng mình là: chúa cứu thế gì đó, chuyện mà tôi muốn làm trước giờ đều nghe theo tiếng lòng của mình, chứ không phải là nghe theo giao phó của người khác.
“Được” Tôi nói với Diêm Vương: “Dù cho lúc trước ngài‹không nhường đường, Minh Giới này, tôi cũng nhất định phải xông vào!”
Thì ra truyền tống trận của Diêm Vương nằm ở ngay dưới giường trong phòng ngủ của ông ấy, truyền tống trận đấ mở, trước khi rời đi, Mạnh Bà đến tìm tôi, đưa cho tôi một chén canh, tôi sầu muốn chết rồi, tưởng răng bà ấy muốn ép tôi uống canh Mạnh Bà nhưng bà ấy lại nói: “Chất lỏng trong canh này bà đã dùng pháp lực phong ấn chặt lại rồi, sẽ không bị rơi ra ngoài, chỉ cần giải trừ pháp lực, đưa canh thuốc này cho người uống vào thì lập tức có thể khống chế được tối đấ.bốn người, biến chúng thành con rối, con nói cái gỉ Bọn chúng đều sẽ nghe theo lời của con, nhưng bốn rigười này không thể là người có pháp lực quá caØ-cường, hy vọng có thể hữu ích với con”
Không ngờ Mạnh Bà sẽ đến giúp tôi, tôi nhận lấy chén, có chút kinh ngạc: “Bà nội Mạnh Bà, bà…”
“Cẩu Đản với Thúy Hoa là bạn bè rất tốt của bà, Địa Phủ buồn tẻ nhàm chán, bọn họ thường xuyên đến tán gẫu với bà, cục cưng của bọn họ cũng rất đáng yêu, còn nhỏ như vậy không thể không có cha mẹ, nếu như con đã là bạn bè của bon họ thì ta tin tưởng con” Mạnh Bà võ võ tay tôi, rời khỏi tẩm điện.
Còn cỏ:một đám quỷ sai ở bên ngoài dùng ánh mắt thể hiện sự ủy thác của bọn họ.
Quả nhiên Gẩu Đản với Thúy Hoa rất được hoan nghênh ở Địa›Phủ, sau khi gặp được họ, tôi đã biết được từ sớm: Tôi bỏ chén vào trống túi đeo bên người, Tống Tử Thanh ở phía trước đợi tôi, tôi đi tới “Minh Giới không như Địa Phủ, cô nhóc, mọi chuyện đều phải cẩn thận” Diềm Vương nói.
Tôi gật gật đầu: “Cảm ơn”
Ba người gồm tôi, Tống Tử Thánh, Si Mị đứng trên trung tâm truyền tống trận, Diêm Vương vặn chốt mở.
“Đúng rồi!” Ngay thời khắc cuối cùng trước khi sắp được truyền tống, tôi lớn tiếng nói với Diêm Vương: “Chú Diêm Vương, viên Võng Lưỡng phong ấn châu ngài treo trên tường đã không còn từ lâu rồi, đó chỉ là viền nhãn châu rỗng thôi, gỡ xuống đi!”
“Hả?!” Nương theo tiếng gào thét của Diêm Vương, bọn tôi biến mất ở tẩm điện của Địa Phủ.
Lãnh Mạch, em đến rồi, chờ eml Ánh sáng mạnh mẽ dừng lại, trời đất quay cuồng đi đến Minh Giới, tôi không đứng vững nổi lập tức nghiêng ngả sang bên cạnh một chút, Si Mị đỡ lấy tôi còr†ống lên với tôi: ‘Ðồ đàn bà chết tiệt, cô chính là cố ý“nói cho Diêm Vương biết viên Võng Lưỡng phong:ấn châu đang ở trên người tôi có phải không!”
Nghĩ đến gương mặt đầy thịt kinh động đến run rẩy kia của Diêm Vương, tôi liền buồn cười tới không nhịn nổi.
“Ai!” Đột nhiên có tiếng người truyền đến, tôi liền vội vàng nhìn sang, bốn tên’binh sĩ mặc áo giáp vàng kim tay cầm vũ khí ba6.vây bọn tôi ở giữa. ` Một người trong đó đang tính nói chuyện, Tống Tử Thanh liền phát động công kích trước.
Bốn tên binh sĩ lăn ra đất.
“Nơi này không nên ở lâu, đi.” Tống Tử Thanh vừa nói vừa kéo tôi đến bên người anh ấy, liếc Si Mị một cái, hàm ý cảnh cáo mười phần trong ánh mắt: “Đừng đụng vào em ấy”
Si Mị hừ lạnh một tiếng.
Bọn tôi rời khỏi từ chỗ truyền tống trận.
Ở Minh Giới không có nham thạch địa ngục khủng bố giống như trong tưởng tượng, ngược lại giống như một toà thành thị, bộ dạng thành lâu bảo lũy cổ đại, bây-giờ chúng tôi hẳn là đang ở một thành thị trung tẩm nào đó, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy toà kiến trúc cao chọc trời nhìn không thấy đỉnh, tay:nghề điêu khắc cùng kiến tạo vô cùng tinh tế và đẹp fnắt, nhìn qua kiên cố không thể phá vỡ.
“Nơi đó chính là cung điện của Minh Vương”
Tống Tử Thanh nói: “Địa lao ở: gần cung điện.”