Chồng Ma Của Em

Chương 323: Hộp huyết khế phong ấn






“Hộp huyết khế phong ấn? Rốt cuộc là thứ gì?”

Tại sao Si Mị chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra, mà tôi thì lại thực sự không có ấn tượng gì về chiếc hộp này chứ.

“Một chiếc hộp được niêm phong bằng máu của chính mình, ngoại trừ dùng máu của chính mình ra, thì không còn cách nào để mở được hộp ra cả” Sỉ Mị bước tới, muốn lấy chiếc hộp đi, tôi liền vội vàng giật lại ngay, rồi lùi lại, anh ta lườm tôi: “Ông đây không lạ gì với cái hộp vỡ này cả, cho dù có vũ khí hay pháp chú gì được đựng trong chiếc hộp, mà bị phong ấn bởi huyết khế, thì chỉ có tự người đó mới có thể sử dụng nó thôi, còn với những người khác, thì đó chỉ là đồ bỏ đi mà thôi”

Hóa ra là có ý như thế, huyết khế phong ấn…

vậy trong hộp này sẽ có pháp chú hay vũ khí gì đây?

Tôi càng tò mò hơn về chiếc hộp, rồi chạy đi lấy một con dao nhỏ qua, cố gắng cắt máu của chính mình thử.

Si Mị bên cạnh tôi cười nhạo: “Đừng có cố gắng nữa, huyết khế phong ấn là do tự mình thi triển, mà còn là thần chú cấp cao, chỉ bằng cô?

Còn chưa có khả năng dùng được huyết khế phong ấn đâu, có lấy máu của cô tích lên cũng vô dụng.”


Nếu nói như thế thì chắc chắn là không phải của tôi rồi, tôi cũng không biết các chú thuật cao cấp, hơn nữa còn chưa tiếp xúc với chiếc hộp này bao giờ, đành bực bội đặt con dao xuống: “Anh thật nhiều chuyện”

“Có điều, nếu như…” Si Mị nói nhỏ, rồi đột nhiên tiến về phía tôi.

“Anh định làm gì!” Tôi định chạy, nhưng lại bị anh ta xách về lại, tiện tay cầm luôn con dao trên bàn lên, tôi căng thẳng chết đi được, định mở miệng la lên.

“Im miệng!” Anh ta lấy tay che chỗ “hở” trên miệng tôi, rồi nhanh chóng dùng dao cứa vào ngón tay tôi, máu chảy ra, thì anh ta câm ngón tay tôi nhỏ máu lên hộp.

“Cái tên điên này! Tự anh nói cái hộp hoàn toàn không phải là của tôi, vậy mà anh vần lãng phí máu của tôi!” Tên đàn ông này vậy mà vẫn còn nặn máu từ ngón tay của tôi ra! Đau chết đi đượ!

c “Dù sao cô cũng có nhiều máu mà, thử một chút đi, lỡ như gặp may thì sao”

Mụ nội nó! Còn có loại may mắn này nữa sao?

Đây chính là chuyện không thể nào đó có được không!

Quả nhiên, sau khi máu của tôi nhỏ trên chiếc hộp, chiếc hộp không có gì thay đổi, Si Mị lật qua lật lại, chiếc hộp vẫn không nhúc nhích tí nào.

“Nhìn thấy chưa! Đồ rắn điên!” Ta mạnh mẽ rút tay về, tức giận ôm ngón tay, trừng anh ta.

Si Mị nhìn tôi, nhìn một hồi rồi bật cười thành tiếng: “Vốn đã béo rồi, còn phình mặt lên nữa, đồ mặt ếch”

“Cút!” Người đàn ông này đúng là một tên thân kinh mài Anh ta vẫn còn cười, càng lúc càng cười to hơn, cười đủ rồi, thì anh ta đặt dao lên ngón tay mình: “Dù sao cũng đều là thử vận, chỉ bằng tôi cũng thử †Í xem sao.”

Nói xong, anh ta liền tự cắt máu của mình, rồi cũng nhỏ máu của anh ta lên chiếc hộp.

“Dù anh có bệnh tự ngược thì cũng thôi đi, vậy mà anh còn đi ngược người khác nữa! Đúng là đồ rắn điên! Biến thái!” Tôi tức giận mắng anh ta.

Song anh ta lại nhìn chăm chằm vào cái hộp: “Đồ lùn, cô nhìn kìa”

“Ai là đồ lùn chứ! Chờ đã, đây là..” Tôi bị chuyện trước mắt làm cho giật mình.


Trên nắp hộp máu của tôi vẫn chưa khô, máu của Sỉ Mị cũng được nhỏ lên đó, máu của tôi và Sỉ Mị dung hòa vào nhau, sau đó… thật đúng là trúng vận rồi!

Chiấc hộp đột nhiên phóng ra một luồng sóng âm trong suốt về phía tôi, tôi vân còn đang sững sờ tại chỗ mà chưa kịp phản ứng, nếu sóng âm chiếu vào người thì tôi sẽ bị cắt thành hai nửa, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì tôi bị Si Mị bổ nhào vào người, sóng âm cũng theo đó mà xeẹt ngang qua tai tôi, nói cũng lạ, sau đó sóng âm cũng biến mất đi, trong phòng không có chút hư tổn nào.

Tôi kém chút đã bị dọa chết.

“Cô có vấn đề hả? Lúc cãi nhau với lão tử thì tính tình hung hăng tới không chịu được, vậy mà chỉ một cái sóng âm đã dọa cho cô hoảng sợ rồi?

Cô phản ứng kiểu gì vậy? Ngay cả con rùa cũng phản ứng còn nhanh hơn cô!” Si Mị quát tôi.

Anh ta đè lên người tôi, mặt tôi áp vào bả vai anh ta, anh ta ôm chặt lấy tôi, tư thế này… quá là gì đó rồi đi Si Mị cũng chú ý tới, ánh mắt nhìn tôi cũng dân dần từ trên mặt dời xuống, sau khi nhìn chằm chằm vào ngực của tôi thì không dời đi nữa, trong đôi mắt kỳ quái tối đen đến mức không thấy bóng ảnh, lại hiện ra đốm lửa nhỏ.

Tôi cũng nhìn xuống theo, trong lúc hoảng loạn cúc áo sơ mi của tôi đã mở ra, để lộ cổ, xương quai xanh, rồi một phần nhỏ của ngực…

“Tên yêu quái chết tiệt không biết xấu hổ! Mau dậy đi!” Tôi dùng hai tay hai chân nhanh chóng đẩy hẳn ra khỏi người, nhảy dựng lên, lấy áo che ngực.

Sỉ Mị bị tôi đẩy đến ngồi dưới đất, có chút ngây người nhìn tôi.

Mặt tôi hơi nóng lên, nên vội suy nghĩ qua chuyện khác.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao Si Mị lại cứu tôi? Anh ta vậy mà lại cứu tôi! Đây là kiểu phát triển nào? Lần này không phải anh ta đến đây để giết tôi sao?

Tâm trạng của tôi trở nên phức tạp, Si Mị cũng không nói gì, trong một lúc căn phòng trở nên yên tĩnh, và dường như có một nhân tố kỳ lạ nào đó đang lan ra.

Nghĩ lung tung lên làm gì!

Tôi cố gắng võ vào đầu mình, để trấn tĩnh lại, rồi đi xem xét chiếc hộp, chiếc hộp vậy mà lại mở ra rồi, nắp hộp còn rơi xuống sàn.

“Mở rồi!” Tôi chạy tới, nhưng tốc độ của Si Mị nhanh hơn tôi, một giây trước vẫn còn ngồi trên mặt đất, mà giây tiếp theo đạ như một cơn gió lướt qua tai tôi, anh ta cũng đã lấy đồ trong đó ra, thứ này được niêm phong bí ẩn như vậy, thì chắc chắn nó phải là một bảo vật, không thể đưa cho anh ta đượ!


c “Đây là của tôi, anh còn tới làm gì!” Ta đi tới đoạt lại.

Nhưng mà anh ta rất cao, dù có không giơ tay lên thì tôi cũng không giành lại được, tại sao tôi lại thấp như vậy chứ!

“Của cô cái gì chứ, là do máu của tôi mở ra, thì thứ này đương nhiên là của tôi rồi” Sỉ Mị nói, rồi đặt thứ trong tay mình dưới ánh đèn để xem xét nó một cách cẩn thận.

Thứ này rất nhỏ, phần đuôi có buộc một sợi dây, giống như một cái móc khóa, có hình dạng giống như một thanh kiếm, toàn thân có đường vân màu đỏ, nhưng bởi vì thanh kiếm rất nhỏ, nên đường nét cũng không quá chỉ tiết.

Tôi lờ mờ có một cảm giác rất quen thuộc, mang theo một tình cảm sâu sắc quen thuộc.

“Trong hộp huyết khế phong ấn chỉ có thứ đồ chơi này thôi? Trước đây tôi đã từng phong ấn thứ này sao?” Si Mị cũng không hiểu, nhíu mày lại: “Tại sao tôi không nhớ là đã từng có món này chứ”

Tôi cũng không hiểu, tại sao chiếc hộp được niêm phong băng máu của Sỉ Mị lại ở đây? Tại sao ngay cả Sỉ Mị cũng không nhớ được thứ này đến từ đâu? Tại sao thanh kiếm này lại giống như một thanh thân kiếm chứ? Giống như huyết kiếm vậy?

Sỉ Mị cầm cái móc khóa của kiếm lên vẫy vẫy, không có phản ứng gì, anh ta còn niệm vài câu thân chú, nhưng cũng không có phản hồi, anh ta lại nghịch một lúc, thanh kiếm nhỏ năm trong lòng bàn tay anh ta, hoàn toàn chỉ là một cái móc khóa, Sỉ Mị bực bội, bèn ném ngay xuống đất: “Thứ gì vậy chứt”

Sự kiên nhãn của đàn ông đúng là… chỉ tới đó.

Tôi nhặt chiếc móc khóa lên, cũng lắc lắc như Sỉ Mị đã làm, không có gì là hồi hộp cả, ngay cả Sỉ Mị là chủ nhân của chiếc hộp cũng không thể gọi được thanh kiếm này, thì tôi lại càng không thể.

“Có lẽ thanh kiếm này giống như cái vòng vàng lớn, cần cô kêu nó biến dài thì mới có thể làm cho nó dài ra, cô có thể thử xem” Si Mị ôm thái độ trêu chọc khi nói với tôi.

Tôi cũng ôm tâm lý tùy ý mà thử một phen, kêu lên với thanh kiếm nằm trong lòng bàn tay: “Dài ra!”