“Cho cô hai sự lựa chọn, một, là chịu trách nhiệm làm tôi no bụng. Hoặc là hai, thì biến thành nấm mồ” Dù đang bận nhưng Sỉ Mị vẫn ung dung mà ôm cánh †ay nhìn tôi.
Tôi tức đến không nói được thành lời: “Sao anh có thể ghê tởm như vậy chứ! Rốt cuộc anh đột nhiên xuất hiện ở đây là muốn làm gì!”
“Không có gì, chỉ là tìm cô chơi đùa thôi” Anh ta uể oải đáp.
Ha ha, tìm tôi để chơi đùa, nhưng tôi cũng không muốn chơi cùng anhI “Sự kiên nhãn của tôi luôn luôn có hạn, nên cô đã quyết định chọn cái nào chưa” Anh ta nói.
Tôi còn có sự lựa chọn sao?
“Tốt nhất anh nên coi chừng tôi bỏ thuốc vào trong đồ ăn để độc chết anh đó!” Tôi giậm chân đầy tức tối, rồi đi nhanh lên trước.
Sỉ Mi đi từ từ theo sau: “Nói đến hạ độc, trên vai cô bị tôi căn một cái, đã giải độc rồi sao?”
Cái gì?
Tôi mạnh mẽ phanh lại: “Anh có ý gì?”
Anh ta nhún vai: “Dù sao thì tôi cũng là một thân tà ma đã tu luyện được nghìn năm, vết căn kia, cô thật chỉ xem là một vết sẹo bình thường thôi sao? Mà không phải bên cạnh cô có bác sĩ của Minh Giới sao, chẳng lẽ, họ cũng không quan tâm đến sự sống chết của cô?”
Tôi vô thức đưa tay sờ lên bả vai bên phải.
Lúc đại chiến ở núi Chu Phong, Sỉ Mị có từng căn lên vai tôi một cái, sau khi quay về thì Hàn Vũ có chữa trị cho tôi, song miệng vết thương lại vân luôn mưng mủ, chỉ có hai ngày nay mới đỡ hơn được chút, thì lại biến thành vết sẹo màu đen nhìn thấy mà giật mình, có làm cách nào cũng không biến mất, Lãnh Mạch cũng nói sẽ để Hàn Vũ tiêm cho tôi huyết thanh trị nọc độc, chỉ là còn chưa kịp làm gì, thì Minh Vương đã xuất hiện rồi, sau đó…
đưa họ đi mất.
“Tính ra thì tôi cũng được coi như là người tốt bụng, nhắc cô một chút, trong nước bọt của tôi có cất giấu kịch độc, nên chỉ cần cô làm chuyện gì mà phải phí nhiều tinh lực, thì lúc đó sẽ bắt đầu xuất hiện hiện tượng trúng độc”
Đây được coi là tốt bụng sao?
“Tên Sỉ Mị nhà anh thật đúng là trơ trến!” Sử dụng sóng âm màu đỏ cũng thuộc loại chuyện làm hao phí rất nhiều sức lực, nếu thật đúng như lời Sỉ Mị nói, thì ngay cả làn sóng âm màu đỏ tôi cũng không cách nào dùng được nữa! Chết tiệt!
“Tôi đã nói rồi, nói tôi trơ trến chính là lời khen ngợi tốt nhất dành cho tôi đó”
Người đàn ông này đúng là quá làm cho người ta tức giận chán ghét mà, đúng lúc trên mặt đất cũng có gạch vụn, tôi bèn nhặt lên rồi ném vào anh ta.
Rồi anh ta lại năm chặt lấy cổ tay tôi, ra sức, làm cho gạch vụn trong tay tôi tự rớt xuống: “Người phụ nữ nhỏ bé này, cô hết lần này đến lần khác thách thức quyền uy của tôi, thật đúng là cho rằng tôi tốt tính sao, hửm?”
“Buông tay!” Tôi ra sức giãy dụa, nhưng anh ta lại càng siết chặt hơn, áp sát vào tôi, tôi bước lùi đến cạnh tường, thì không còn lùi tiếp được nữa, mật tay anh †a cầm chặt lấy cổ tay tôi, còn một tay thì giữ đầu tôi, khí thế mạnh mẽ đến mức ép người không thể thở nỗi.
“Xem ra tôi đã có cách khiến cô phải ngoan ngoãn rồi” Ánh sáng trong mắt anh ta đầy tối hơn, rồi hướng về phía tôi mà cúi người xuống.
Tôi trừng lớn hai mắt, khó khăn lắm mới lấy một tay khác chống lên lòng ngực của anh ta, rồi kêu lên đầy bối rối: “Anh muốn làm gì!”
“Cô cảm thấy tôi muốn làm gì?” Mặt của anh ta lộ vẻ sâu xa.
Lúc này xung quanh căn bản là không có ai, ánh sáng lại ảm đạm, người đàn ông này giống như một con báo đang vận sức chờ đi săn, nhìn chằm chằm vào tôi, toàn thân đều tản ra khí tức nguy hiểm, cả người tôi căng thẳng, nhìn chăm chú vào Si Mị mà không dám dời mắt nhìn ra chỗ khác, sợ rằng nếu dời mắt đi thì sẽ vô thức thả lỏng, rồi sẽ liên bị anh ta xé nát.
“Anh tránh xa tôi một chút, tôi với anh không có thân đến vậy!”
“À” Si Mị khẽ cắn môi, có vẻ như đang suy nghĩ, dừng lại một lúc, rôi mới chậm rãi nói: Không quen cũng không sao, chúng ta giao lưu sâu hơn nữa thì sẽ thân ngay thôi, tôi nghĩ đến lúc đó có lẽ cô sẽ yêu tôi luôn đấy”
“Lưu manhl” Tôi vung một tay khác lên muốn đánh anh ta, lại bị anh ta nắm được cổ tay rồi kéo ra, ấn hai tay tôi vào tường: “Người phụ nữ nhỏ bé này, sao lại bướng bỉnh như vậy, tính ra tôi cũng được xem là anh tuấn phóng khoáng mà lại còn nhiều tiền, kháng cự tôi đến vậy để làm gì? Hay là, trong mắt cô, ngoài Lãnh Mạch ra, thì không còn ai ưu tú nữa, đúng không?”
“Liên quan gì đến anh ấy chứ!” Tôi dùng hết sức vùng vây: “Buông tôi ra! Tên khốn!”
Sỉ Mị cúi đầu cười, ánh sáng trong mắt lại càng tối hơn, đưa tay nhéo nhéo cằm tôi: “Lãnh Mạch quan tâm đến cô như vậy, có phải là do cái tính này của cô, làm cho anh ta muốn chinh phục không?
Mà không chỉ anh ta, đến cả tôi… cũng muốn giành được tim của cô, với cả cơ thể”
Trong bóng tối, người đàn ông anh tuấn liếm môi: “Phải biết răng, cô là người phụ nữ đầu tiên, làm cho tôi miệng lưỡi khô nóng, không thể chờ được mà muốn nếm thử hương vị phụ nữ của cô đó”
Tôi căn răng, Sỉ Mị vốn là một loại phong lưu, tôi hiện tại lại đang hoàn toàn bị vây trong thế yếu, Tống Tử Thanh, Diệp Minh thì ở xa cuối chân trời, còn Lãnh Mạch thì ở Minh Giới không biết tung tích, nếu anh ta thật động tay động chân với tôi hay là làm bất cứ điều gì khác… thì tôi căn bản không thể nào chống chọi đượ!
c Tôi đúng là không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa…
Hơi thở của Sỉ Mị đến gần, tôi nghiêng đầu đi, hô hấp của anh ta liền rơi vào bên tai tôi, phả vào cổ tôi: “Tôi đoán là cô đang muốn lạt mềm buộc chặt, cố ý trêu chọc ham muốn chinh phục của đàn ông, đùa giốn với lửa, thì sẽ bị phỏng đó, người phụ nữ nhỏ bé”
“Ha ha” Tôi cười đầy vẻ lạnh lùng: “Sỉ Mị, tôi thật không biết mặt mũi của anh để ở đâu mà nói được những điều như vậy, đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có anh là đẹp trai và có sức quyến rũ nhất, tôi nhìn thấy cạnh anh nếu không là xà tỉnh thì cũng là hồ ly tinh mà thôi, cái gọi là sức quyến rũ của anh, cũng chỉ có thể hấp dẫn được bọn họ là cùng!”
“Bây giờ mà vẫn còn mạnh miệng với tôi, cô cũng thật dũng cảm đó, thật sự không sợ tôi sẽ xử lý cô, đúng không?”
Sợ, tôi làm sao mà không sợ cho được? Nhưng tôi biết rõ, nếu như tôi chịu thua trước mặt Sỉ Mị, thì đó mới hoàn toàn là xong đời rồi.
“Nếu anh dám chạm vào tôi thì tôi sẽ tự sát ngay!” Ta ngửa cổ lên, đánh cuộc vận mệnh mà nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ kiên cường: “Tuy răng tôi không thể đánh lại anh, nhưng tự sát trước mặt anh, thì tôi vân làm được!”
Si Mị nhìn tôi chăm chăm, nghiến răng nghiến lợi, tôi thấy anh ta như đang hận không thể cắn chết tôi rồi nuốt tôi vào bụng vậy.
Im lặng, bầu không khí im lặng như chết.
Đây là cuộc giăng co thử thách lòng can đảm.
Cuối cùng tôi đã thăng rồi.
Si Mị hất tay tôi ra, lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt buồn bực: “Ngây người ra làm gì nữa, còn không mau chuẩn bị đồ ăn cho lão tử!”
Tôi thâm thở dài, sau lưng toàn bộ ướt đâm, vất vả lắm mới thoát được một lần, giờ không dám tranh cãi với anh ta nữa, cúi người xuống vòng ra sau anh ta, rồi chạy ra đường lớn.
Si Mị không nhanh không chậm mà đi theo sau tôi, cho nên phía sau cứ luôn có một ánh mắt nhìn chăm chú vào bạn như muốn ăn thịt người vậy, loại cảm giác này đúng là không thoải mái.
Dù tôi tìm rất lâu trên đường nhưng cũng chẳng có siêu thị nào còn mở cửa, trời đã quá muộn rồi, mà cũng không có quán nướng nào ở gần đó, tôi mệt mỏi ngồi xổm người xuống mặt đất: “Đại nhân à, ngày mai rồi tôi lại đi tìm đồ ăn cho ngài được không?”
“Không được” Anh ta từ trên cao liếc mắt nhìn tôi: “Cô có thể về nhà làm, tôi không sợ bị cô bỏ độc đâu”
Về nhà? Đến nhà Lãnh Mạch? Đưa Sỉ Mi đến nhà Lãnh Mạch? Không được, không được, làm sao có thể chứt Tôi buột miệng định từ chối, nhưng lại bất ngờ im bặt.
Nếu Minh Vương lại xuất hiện ở nhà Lãnh Mạch lần nữa, sau đó nhìn thấy Si Mị, thì có lẽ hai người này sẽ vì thân phận của mình mà đánh nhau, đến lúc đó… Tuy là cách làm vô đạo đức, nhưng đối với hai người này, thì tôi chỉ muốn bọn họ đều thiệt hại mà thôi!
Suy nghĩ đến điều này, tôi nói: “Được thôi”
Tôi đưa Si Mị trở lại nhà của Lãnh Mạch.
Ngay khi Si Mị bước vào cửa liên đã bắt đầu châm biếm đủ loại đồ trang trí nhà của Lãnh Mạch, tôi cũng lười phải để ý anh ta, sau đó lấy hộp sắt được cất trong túi quần áo ra, đặt lên trên bàn, vốn định đi làm vài món để qua loa với Sỉ Mị rồi mới bắt đầu nghiên cứu chiếc hộp.
Song Sỉ Mị lại nhìn cái hộp rồi nói: “Thật cao cấp nha, không ngờ cô lại có hộp huyết khế phong ấn”