Tôi đã nói với Tôn Viễn Phàm về sự thật rằng tôi có thể nhìn thấy mạ, và giải thích ngắn gọn về thân thế của tôi. Thật sự không cần phải nói thêm về những điều khác, may mắn thay, Tôn Viên Phàm là một con người hiểu đạo lí và chín chăn, anh ấy không hoảng sợ sau khi nghe tôi nói và không nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Chúng tôi đã rời khỏi con hẻm đó. Đỗ Vũ Đồng sẽ sớm tỉnh lại. Khi nhìn thấy một xác chết, không biết cô ta sẽ cảm thấy thế nào. Đó không phải là điều tôi muốn lo lắng nữa. Cảnh sát sẽ sớm quay lại, vụ việc này sẽ lại chấn động, tôi chỉ mong tôi và Tôn Viên Phàm đừng dính líu đến nó.
Đi dạo trên phố, hiện tại đã gần 11 giờ tối, vốn dĩ tôi định trực tiếp đi vê nhà, nhưng nghĩ đến chiếc hộp mà Phùng Ny Ny đã nói với tôi lúc trước. Tôi nói với Tôn Viễn Phàm: “Tôi định quay lại trường học, còn cậu thì sao? “
Cậu ấy đang yên lặng suy nghĩ về mọi chuyện, liền ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu nói: “Ừm, chúng ta cùng nhau trở lại trường học.”
Trước kia Tôn Viễn Phàm rất nhiệt tình và hoạt ngôn nhưng bây giờ sự lầm lì của cậu ấy hoàn toàn khác so với ngày ấy. Tôi có thể hiểu rằng bất cứ ai đột nhiên nghe thấy tôi nói những điều như thế này, hoặc sẽ mắng tôi là mất trí, hoặc sẽ đã trải qua điều này như Tôn Viên Phàm, điều này cần thời gian để thích nghi.
Lúc ở lầu dưới của ký túc xá nữ, cậu ấy vẫn còn sững sờ khi tôi nói lời tạm biệt với anh ấy. Khi tôi nhanh chóng bước vào ký túc xá nữ, cậu ấy đột nhiên ngăn tôi lại từ phía sau: “Đồng Đồng!”
Tôi quay đầu.
“Là như thế này … Liệu có được không khi tớ tiến vào cuộc sống của cậu? Bắt đầu hiểu hơn về cậu? Có được lòng tin từ cậu? Chúng ta xem nhau là bạn được không?” Cậu ấy nhìn về phía tôi trong ánh đèn đường mờ ảo. Đôi mắt anh ấy thật chân thành.
Đã cùng nhau trải qua chuyện này, chúng ta có phải là… bạn bè không?
Tôi cười nhẹ với cậu ấy: ‘Đương nhiên”
Về đến ký túc xá, Phùng Ny Ny vẫn còn chưa đi ngủ, mở cửa cho tôi, hỏi tôi đã tìm thấy Đỗ Vũ Đồng chưa, tôi im lặng một lúc rồi nói: “Tớ không tìm cô ta, không có việc gì đặc biệt quan trọng. Mà này, cái hộp mà hôm nay cậu nói với tớ đâu rồi, tớ tới lấy”
Phùng Ny Ny không quan tâm lắm. Đỗ Vũ Đồng đã trở nên như thế này. Sẽ chẳng còn ai quan tâm đến cô ấy nữa. Phùng Ny Ny lấy một chiếc hộp trong tủ ra và đưa cho tôi: ‘Là cái này nè. Tớ nghĩ là đồ quan trọng nên đã cất đi cho cậu”
Hộp không to, chỉ là một chiếc hộp hình vuông, sâm màu, trên hộp không có hoa văn, rất giống một chiếc hộp sắt thông thường.
Nhưng tôi không thể nhớ khi nào tôi lại có một chiếc hộp như vậy.
Khi dọn ra khỏi nhà, bố mẹ đã vứt hết đồ đạc của tôi vào một lượt, tôi không thu dọn nhiều đồ, chắc là đã để lại lúc đó.
Tôi hất nhẹ nó và chiếc hộp giống như Phùng Ny Ny đã nói, nó không di chuyển, không mở ra được.
“Thật kỳ quái” Phùng Ny Ny ở bên cạnh nói: “Tớ giúp cậu tìm một cái cuốc hay cái gì đó để mở nó ra nhé?
Thật kỳ lạ khi một chiếc hộp bình thường như vậy lại không thể mở ra, mặc dù không biết làm sao nó lại như vậy nhưng tôi vân không nhờ Phùng Ny Ny giúp đỡ, tôi cất chiếc hộp đi: “Tớ về trước đây, tớ sẽ không ở trong ký túc xá. “
“Sao cậu về muộn thế! Dù sao tớ đã dọn giường cho cậu ngủ ở đây, không có ai khác đâu.’ Phùng Ny Ny nói.
Tôi vẫn từ chối: ‘Không sao đâu, tớ muốn về nhà.”
“Đồng Đồng, cậu đang yêu rồi ư?”
Phùng Ny Ny cười: “Có phải bạn trai đang đợi cậu ở bên ngoài, đó là lý do tại sao cậu vội vàng rời đi như vậy, đúng không?
Lãnh Mạch xuất hiện trong đầu tôi một cách vô thức, anh ấy đang làm gì ở Minh Giới vậy? Vết thương có nghiêm trọng không? Minh Vương có làm gì anh ấy không?
Tôi muốn quay về, tôi muốn quay lại và đợi anh ấy!
“Ny Ny, đừng nói bậy, cậu tiễn tớ xuống nhé, hôm khác tớ tới chơi với cậu”
Thấy tôi nài nỉ, Phùng Ny Ny không giữ nữa và tiễn tôi xuống dưới lầu của ký †úc xá.
Tôi nói lời chia tay với cô ấy, cô ấy đột nhiên chỉ vào đâu đó: “Đồng Đồng, cậu thật quá không thành thật. Cậu còn nói không có bạn trai, rồi không có bạn trai chờ cậu. Anh chàng đẹp trai đã đứng dưới gốc cây và nhìn cậu là ai hả? Thoạt nhìn, bạn trai của cậu cũng được đấy!
Dưới gốc cây ư?
Lễ nào là Lãnh Mạch?
Nghĩ đến đây, tôi thích thú quay lại nhìn xem.
Có một người đàn ông đang đứng dưới gốc cây lớn, ngọn đèn đường lờ mờ đổ bóng dài lên người anh ta, anh ta nửa trong bóng cây nửa dưới ngọn đèn đường, luôn nhìn về hướng tôi.
Là Sỉ MịI Đôi mắt đó u ám và nguy hiểm, như thể chúng sắp ăn thịt tôi vậy.
Sau khi xác nhận rằng Phùng Ny Ny đã an toàn vào trong, tôi đi xuống cầu thang và đi ngang qua cái cây, giả vờ rằng tôi không nhìn thấy Si Mị, và rồi co dò bỏ chạy.
Không cần biết là tôi có thể chạy bao xa, tốt hơn hết là tôi nên chạy ra khỏi trường rồi hãy bắt đầu cuộc chiến!
Tôi chạy ra khỏi trường cố ý đi đến nơi không có ai. Một khi Si Mị đã đến đây thì sẽ không bao giờ để tôi đi dễ dàng như vậy. Vả lại, nơi không có ai, dùng hình nhân màu đỏ sẽ tiện hơn.
“Cô chạy cái gì mà chạy?” Quả nhiên, rất nhanh sau đó, giọng nói của anh ta vang lên bên tai tôi.
Chạy cũng vô ích, vì vậy tôi chỉ dừng lại để hít thở và nghỉ ngơi: “Si Mị, rốt cuộc anh muốn cái gì vậy.”
Si Mi nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy.
Tôi sẵn sàng triệu hồi sóng không khí bất cứ lúc nào.
Sau một hồi im lặng, anh ta đột nhiên nói: “Tôi đói rồi. Cô có trách nhiệm kiếm thức ăn cho tôi.”
… lôi nghỉ ngờ tai mình liệu có bị hư không: “Anh nói cái gì? Phiền anh nói lại được không.”
Anh ta vô cùng sốt ruột nhìn tôi: ‘Ý tôi là, tôi đói bụng, cô có trách nhiệm lấy gì đó cho tôi ăn, nếu không tôi sẽ đánh cô một trận nhừ tử!”
Tôi luôn cảm thấy rằng kể từ trận đấu ở núi Chu Phong vừa rồi, Si Mị đã biến thành một con xà tinh bệnh hoạn.
“Anh bị bệnh à, đói bụng thì tự mình tìm cái gì ăn. Tôi vì sao phải tìm đồ ăn cho anh! Muốn đánh chết tôi thì cứ đánh đi!”
Kẻ thù không đội trời chung ở ngay trước mặt này còn muốn tôi làm đồ ăn cho ư, thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Si Mị nhếch mép cười nói: “Được rồi, cô không chịu nghe lời tôi à? Đại học A là nơi cô đi học đúng không? Cô có rất nhiều bạn trong khu ký túc xá nữ nhỉ? Cô nói xem tôi làm cho đại học A biến mất thì sao nhỉ? “
“Anhl” Điều tôi sợ nhất chính là anh ta dùng điều này để uy hiếp tôi: “Anh đúng là không đáng mặt nam nhân. Nếu có năng lực, thì giết tôi đây này. Trút giận lên người vô tội thì có gì hay ho chứ! “
“Rất thú vị ấy chứ, tôi là nhân vật phản diện, người vô tội thì liên quan gì tới tôi chứ?” Anh ta khoanh tay lại, ung dung nhìn tôi: “Có hai lựa chọn, cô tự mình chọn đị”