Chồng Ma Của Em

Chương 315: Giống như bị ma ám vậy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong ký túc xá chỉ có một mình Phùng Ny Ny, cô ấy thần thần bí bí kéo tôi sang một bên: “Đừng nhắc đến cậu ấy nữa!”

“Sao thế?” Tôi càng hoài nghỉ hơn, trước đó Đỗ.

Vũ Đồng và người trong ký túc sống với nhau khá hóa hợp, hơn nữa tính cách Đỗ Vũ Đồng cũng rất ổn, không phải kiểu người sẽ khiến người khác chán ghét.

“Vậy thì cậu không biết rồi, lần này sau khi cậu ấy quay về như kiểu đã hoàn toàn trở thành người khác vậy, cả ngày cứ giao du, ở cạnh đám côn đồ, trang điểm lòe loẹt, dùng túi xách hàng hiệu, nói chuyện cũng không giống như lúc trước, khinh người, không để ai vào mắt, cả người đều thay đổi hết, giống như bị ma ám ấy”

Bị ma ám?

Lẽ nào Đỗ Vũ Đồng đã bị ma ám trên đường trốn đi báo án? Vậy nên cô ấy mới mãi không đi báo án, mãi không đi cứu mẹ ruột của mình.

Nghĩ tới khả năng này, tôi lại hỏi Phùng Ny Ny: “Cậu có biết bây giờ Đỗ Vũ Đồng ở đâu không?


Cậu có số điện thoại của cậu ấy không?”

Phùng Ny Ny lắc đầu: “Thỉnh thoảng cậu ấy mới quay về ngủ hai ngày, cũng không nói chuyện với tớ, kêu cậu ấy cậu ấy cũng không để tâm đến, dù sao thì cũng rất kỳ lạ, tớ không có số điện thoại của cậu ấy, bây giờ cũng không biết cậu ấy đã đi đâu, xảy ra chuyện gì, bắt buộc phải đi tìm cậu ấy sao?”

“Có chút chuyện nhất định phải tìm được cậu ấy, tớ đi tìm cậu ấy trước, lát nữa lại quay lại nói sau nhé” Tôi nói xong, quay người rời đi.

“Ây, Đồng Đồng!” Phùng Ny Ny ở phía sau đột nhiên gọi tôi lại.

Tôi dừng lại, quay đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Mấy ngày trước bọn tớ có dọn dẹp ký túc xá, phát hiện ra dưới gầm giường cậu có một chiếc hộp màu đen, vốn dĩ chúng tôi định mở ra xem, nếu như không quan trọng thì gọi điện cho cậu để vứt đi, nhưng chúng tôi lại không thể nào mở chiếc hộp đó ra được, kỳ lạ lắm, lát nữa cậu quay về rồi xem sao nhé.”

Chiếc hộp màu đen? Lại còn không mở ra được?

Từ khi nào mà tôi có loại hộp màu đen vậy?

Sao tôi lại không có ấn tượng gì hết?

Bỏ đi, đi tìm Đỗ Vũ Đồng trước đã, lát nữa quay.

về xem chiếc hộp đó sau.

Tôi tạm biệt Phùng Ny Ny, đi khỏi ký túc xá nữa, Tôn Viễn Phàm vẫn ở dưới tầng đợi tôi, thấy tôi đi ra, anh ấy đi lên đói ông Đồng, có tin tức của Đỗ Vũ Đồng rồi, cô ấy đang ở trong quán bar ở trung tâm B”

Không ngờ Tôn Viễn Phàm lại lợi hại như vậy: “Cảm ơn cậu nhé, vậy bây giờ tôi qua đó ngay”

“Cậu chắc chắn là muốn qua đó tìm cô ấy?”

Tôn Viễn Phàm lại nói với tôi lần nữa: “Tôi biết quan hệ giữa cậu và cô ấy rất tốt, nhưng bây giờ cô ấy đã không còn là Đỗ Vũ Đồng của trước kia nữa rồi, cô ấy đã thay đổi rất nhiều”


“Vừa nãy tôi nghe Phùng Ny Ny nói rồi, nhưng tôi vẫn phải đi tìm cô ấy để xác nhậi Tôi vừa nhanh chân bước đi vừa trả lời, thật ra tôi không quá hy vọng Tôn Viễn Phàm sẽ đi cùng tôi, dù sao thì lát nữa rất có khả năng sẽ gặp phải ác quý”

Chỉ có ác quỷ mới có thể đủ sức mạnh để ám lên người khác thôi.

Nhưng Tôn Viễn Phàm lại nói: “Một người con gái như cậu đơn độc đi đến quán bar, tôi không yên tâm lắm, để tôi đi cùng với cậu”

“.* Nói tới người không yên tâm chắc phải là tôi chứ.

Tôi không cách nào ngăn cản được anh ấy, chỉ đành cùng bắt xe với Tôn Viễn Phàm, đi về phía trung tâm.



Tôi biết lúc này dì Ninh Hồng Hân ở trong vòng tay không thể lên tiếng còn lo hơn tôi, ác quỷ có oán niệm rất sâu đậm, người bị ám sẽ tổn hại tới nội tạng bên trong, rất có khả năng sẽ chết nữa.

“Vậy cậu quay về trường sớm như vậy là vì để tìm cô ấy?” Tôn Viễn Phàm đột nhiên hỏi tôi như vậy.

Tôi ngây người một lúc, rồi nhìn anh ấy: “Đúng.

vậy, có chuyện gì sao?”

“Tôi còn tưởng cậu có nguyên do khác…”

“Nguyên do khác?” Tôi càng hoài nghi hơn: “Nguyên do nào khác nữa?”

Tôn Viễn Phàm nhìn sang chỗ khác, úp úp mở mở nói: “Tôi còn tưởng, cậu, ừm, đã nghe ngóng được từ chỗ các bạn học là mấy ngày này tôi sẽ tới trường, vậy nên muốn… Khụ, tới gặp tôi, là tôi nghĩ nhiều “.,” Lần này anh ấy cũng nghĩ nhiều quá rồi.

“Từ năm nhất, khi vừa vào lớp chúng ta, tôi đã chú ý tới cậu rồi, nhìn cậu có vẻ rất hiền lành ngoan ngoãn, tính tình lại rất tốt, là một người tốt, quan hệ với bạn bè cũng không tệ, nhưng tôi nhận ra, thật ra cậu rất xa cách với tất cả mọi người, giữ khoảng cách với người khác, hơn nữa hầu như không nói đến chuyện gia đình và bản thân mình, nói ra cậu cũng đừng tức giận, tôi vẫn luôn nghe ngóng thông tin về cậu từ bạn bè trong phòng ký túc của cậu, dù sao bọn họ cũng không hiểu rõ về cậu, thậm chí cậu thuê phòng ở đâu họ cũng không biết nữa…”

Không biết từ khi nào và Tôn Viễn Phàm lại có thể nói với tôi nhiều đến vậy, vừa mở miệng là không dừng lại được, càng nói càng thâm tình, cuối cùng anh ấy đã chuyển thẳng thành tỏ tình: “Đồng Đồng, tôi cảm thấy mình thật sự thích cậu rồi, quan sát cậu hai năm, không phải là tôi kích động nhất thời đâu, hai năm này, tôi chẳng yêu đương gì hết, vẫn luôn tự hỏi tại sao mình lại thích cậu, cậu cũng không phải quá xinh đẹp hay vóc dáng quá xuất sắc gì, nhưng trong lòng tôi vẫn không buông được cậu.”


Đây thật sự là đang tỏ tình sao? Đây chắc chắn không phải là đang gián tiếp đả kích tôi chứ?

Tôi khinh thường thầm trong lòng.

Vào năm nhất, lúc thả đèn trời đợt Tết âm, khi đó Tôn Viễn Phàm đang theo đuổi tôi, anh ấy kêu đám Phùng Ny Ny gọi tôi ra quảng trường của trường học, sau đó anh ấy đã bỏ ra một ngày làm đèn trời, mỗi một chiếc đèn đều viết lên dòng chữ “Đồng Đồng, tớ thích cậu”, khiến cho toàn trường chấn động, đến nỗi ngay cả đám bạn của Tôn Viễn Phàm, người thích anh ấy đều tới tìm tôi hết, giống y như đang tham quan ngắm nhìn động vật quý hiếm vậy.

Mỗi người ít nhiều đều mang theo vài đồ ám tới bởi vì họ biết chuyện về mắt và thể chất của tôi.

Về sau tôi nhìn thấy Tôn Viễn Phàm đều đi đường vòng hết, sau đó tôi chuyển khỏi ký túc, ra ngoài thuê phòng, cũng không giao du nhiều với anh ấy, bởi vì nếu làm vậy nhất định anh ấy sẽ bị ảnh hưởng, đây cũng chính là lí do mà tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với mọi người.

“Đồng Đồng, cậu có đang nghe tôi nói không vậy?” Tôn Viễn Phàm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Đương nhiên là tôi đang nghe, chỉ là không biết trả lời anh ấy sao thôi, tôi cũng đã từ chối anh ấy nhiều lần lắm rồi, anh ấy vẫn tỏ tình với tôi, chuyện tôi không cách nào ứng phó được chính là loại chuyện này, vậy nên tôi mới không muốn ở riêng với anh ấy.

Haiz, buồn thối ruột.

Vừa hay xe đã tới nơi, tôi cũng tìm cớ đi ra khỏi xe nhanh chóng, tôi vốn định trả tiền xe nhưng Tôn ‘Viễn Phàm không cho, anh ấy đã tranh trả. Thời gian gấp gáp, tôi cũng không muốn tính toàn chuyện như này, nên đã vội vàng đi vào quán bar ở trung tâm B với Tôn Viễn Phàm.

Trên sân khấu của quán bar có một con quỷ: nhỏ đang ngồi ở đó, nó đang gặm thứ gì máu me be bét, nghe thấy tiếng động, nó quay đầu lại nhìn tôi, hai hốc mắt trống rỗng, không có mắt, thứ nó cầm trong tay là con chuột còn sống, đuôi chuột vẫn còn đang cử động. Thấy tôi đang nhìn nó, tôi nhe nanh múa vuốt đe dọa tôi, răng nó nhọn hoät, y như răng của con vật nào đó vậy.

Tôn Viễn Phàm đi lên sân khấu, anh ấy cách con quỷ nhỏ rất gần, suýt chút nữa là giãm phải nó, con quỷ như há miệng, cắn về phía chân anh ấy.