Chồng Ma Của Em

Chương 287






Chết Không khí đột nhiên phát ra cơn chấn động mãnh liệt, cảm giác cơ thể và tim đều sắp bị vụn vỡ, may mà Lãnh Mạch nhanh chóng kích hoạt khiên băng, bảo vệ tôi, Dạ Minh, Hàn Vũ, Lưu Nguyệt và ma nữ tóc dài bên trong đó. Nhưng một giây sau, khiên băng hợp thành từ ba phần năng lực của Lãnh Mạch bị vỡ vụn hoàn toàn.

Sỉ Mi ngửa đầu lên gào thét về phía bầu trời.

Chớp mắt, núi Chu Phong trời long đất lở, mọi thứ lập tức bị san phẳng, Lãnh Mạch kẹp tôi vào người, tiện thể dùng băng kéo những người còn lại rơi xuống đất Vừa mới đứng vững, tôi liền nhớ đến Lão Quỷ: “Lão Quỷ! Không phải Lão Quỷ xảy ra chuyện rồi chứ!”

Lãnh Mạch ôm chặt lấy eo tôi không cho tôi đi tìm Lão Quỷ, tôi sốt ruột vô cùng, nước mắt lã chã tuôn rơi: “Lãnh Mạch, cầu xin anh, cầu xin anh buông tôi ra, cầu xin anh đi cứu Lão Quỷ đi mà”

“Lão Quỷ chưa chết” Lãnh Mạch đưa mắt nhìn về phía trước.

Tôi nhìn qua đó.

Lão Quỷ bị Si Mị dùng một tay ấn lên cành cây cổ thụ đã bị đứt lìa, tôi lớn tiếng hét về phía đó: “Lão Quỷ, ông không sao chứ!”


Lão Quỷ chỉ nhìn Si Mị chăm chăm: “Tiểu Sỉ à, con có biết kết cục khi đi đến bước đường này là gì không?”

“kết cục?” Si Mị hừ lạnh với vẻ khinh thường: “Tôi và em trai đã hoà thành một thể, trên thế gian này không ai đối phó được tôi nữa, thứ tôi muốn không phải kết cục của tôi, mà là của ông, của các người.”

“Thế gian tương sinh tương khắc, dù con lớn mạnh đến mấy cũng vẫn sẽ có người khắc chế con xuất hiện” Lão Quỷ lắc đầu: “Chấp niệm của con quá sâu, cha cũng không thể nào cứu con được”

“Cứu tôi? Tôi đang nghe truyện cười đấy à? Bây giờ ông thế này rồi mà vẫn cứu được tôi ư? Nếu không chờ: tôi hòa thành một thể với em trai, thì ông sớm đã bị tôi bóp chết từ lâu rồi, giống như bóp chết một con muỗi ¡ Mị vừa nói vừa bóp mạnh cổ Lão Quỷ, sắc mặt Lão Quỷ lộ rõ vẻ đau khổ, rồi bị Si Mị xách ngược từ dưới đất lên.

“Si Mị, dừng tay!” Thấy Lão Quỷ như vậy, tôi đã sốt ruột đến mức không thể nào ngồi yên nổi nữa rồi, tôi không màng tới bất kỳ chuyện gì nữa, hất Lãnh Mạch ra, nhặt một hòn đá từ dưới đất lên ném thẳng về phía Sỉ MI.

Tôi xin thề, tôi thật sự không thể ngờ được răng.

viên đá lại đập lên mặt Si Mị một cách chuẩn xác như vậy, gương mặt anh tuấn của Si Mị thoáng chốc xuất hiện một vết xám “Phì.” Dạ Minh không nhịn được nữa, thấp giọng cười: “Bé con, cô siêu quá đi mất, Lãnh mặt liệt sử dụng ba phần năng lực còn chưa động tới Si Mị được, vậy mà cô lại có thể ném viên đá kia đập vào người hản: An Si Mị nổi giận, ném Lão Quỷ sang một bên, ánh mắt hừng hực lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Cô! Muốn! Chết! ÀI”

Si Mị đã nuốt hạt phong ấn Võng Lưỡng, anh ta đã biến thành một kẻ nguy hiểm lớn mạnh đến cực điểm.

Lãnh Mạch, Dạ Minh, Tống Tử Thanh cùng xông lên.

‘Vết thương của Dạ Minh tạm thời được Hàn Vũ và Lưu Nguyệt cầm cự, trước mắt, Dạ Minh có thể sử dụng một phần năng lực của mình không chút kiêng dè, cộng thêm Tống Tử Thanh, cộng thêm ba phần năng lực của Lãnh Mạch, ba người đồng thời phát động tấn công về phía Sỉ Mị Lão Quỷ nói đúng, nhất định, nhất định không được để Sỉ Mị nuốt hạt phong ấn Võng Lưỡng, nếu không sẽ tiêu đời thật sự.

Mà hiện tại thì… tiêu đời thật rồi.

Lãnh Mạch, Dạ Minh, Tống Tử Thanh đều bay vụt ra ngoài, cả người ngã nhào xuống đất, ba người đều hộc máu miệng.

Khi tôi còn đang giật mình kinh hãi thì Si Mi đã đứng trước mặt tôi, mái tóc màu đỏ lọt vào mắt tôi, đột nhiên, tôi có cảm giác anh ta là hình nhân màu đỏ phiên bản nam.

“Si Mị, Lão Quỷ nói đúng, trên thế giới này, dù anh có mạnh đến mấy, dù chúng tôi có không đánh thắng được anh, thì cuối cùng cũng sẽ có một người khắc chế anh xuất hiện!” Chuyện đã đến nước này, ngay cả ba người Lãnh Mạch hợp lực lại cũng thất bại, dù tôi có sợ hãi, có trốn chạy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vậy.

thì thà ngẩng đầu lên kiêu ngạo đối diện với anh ta.


“Chết đến nơi rồi mà vẫn dám ra vẻ mạnh mẽ với tôi! Si Mị hung hăng bóp cẵm tôi, tôi nghe thấy tiếng xương căm sắp bị bóp vỡ.

“Nếu chết đến nơi rồi mà vẫn không dám ra vẻ mạnh mẽ, thì chẳng nhẽ tôi còn phải quỳ xuống dập đầu xin anh tha cho tôi à?” Cảm rất đau, đau đến mức tôi sắp không nói được thành lời nữa rồi: “Cho dù hôm nay anh giết hết tất cả chúng tôi, thì anh có thể đoạt được thứ gì cơ chứ? Cho dù anh thống trị được thế giới này, vậy thì anh có thể đoạt được thứ gì? Thậm chí cho.

dù anh hủy diệt thế giới này, thì anh còn lại gì cơ? Si Mị, anh không thấy mình thất bại lắm à? Trên thế giới này, dù là người hay là quỷ, thì chí ít khi còn sống bọn họ cũng từng có đồn bọn sát cánh tác chiến, lúc chết còn có đồng bọn chết cùng, hồn bay phách tán, hóa thành tro bụi thì đã làm sao? Dẫu sao cũng tốt hơn tên khốn đáng ghét như anh!”

“Cô!” Sắc mặt Si Mị bỗng trở nên tím tái: “Rốt cuộc cô lấy đâu ra gan với can đảm để nói chuyện với tôi vậy, chẳng nhẽ cô không sợ chết thật sao?”

“Chết đâu có gì đáng sợ, điều tôi sợ là lúc sống không ai ở bên, lúc chết cũng không ai khóc hộ, giống như anh vậy” Dẫu sao cũng đã chọc giận anh ta rồi, dẫu sao sớm muộn gì cũng phải chết, tôi cũng không Sợ nữa.

“Được, được lắm” Si Mị thốt ra từng chữ một từ kế răng: “nếu cô đã muốn chết như vậy thì tôi tác thành cho côi”

Anh ta vung tay lên, tôi nhìn thấy ánh sáng tím than tỏa ra từ lòng bàn tay anh ta, chỉ cần anh ta đánh tôi, thì tôi sẽ hồn bay phách tán ngay lập tức.

Lãnh Mạch đã quay lại, cuốn theo khí lạnh rét căm như băng đá chạy về phía Si Mị, Si Mị không động đậy, khóe miệng cong lên lộ rõ vẻ châm biếm, bàn tay vặn sang một bên, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra được anh ta ra chiêu thức gì, dưới đất lập tức xuất hiện một cái hố cực lớn, Lãnh Mạch bị đẩy vào trong cái hố đó, miệng hộc máu liên tục, anh ta muốn bò dậy, nhưng bàn tay Si Mị lại ấp xuống, Lãnh Mạch lại bị đẩy vào.

trong hố một lân nữa.

“Lãnh Mạch!” Tôi hét lớn về phía Lãnh Mạch: “Chúng ta không đánh thẳng được anh ta đâu, anh đừng tiến lên nữa!”

“Sao có thể không lên được” Trong cái hố cực lớn đó, tôi nghe thấy giọng của Lãnh Mạch.

Nước mắt của tôi thoáng chốc chảy ra, nhỏ ào ạt lên mu bàn tay của Sỉ Mị Cơ thể Si Mị khựng lại một chút, anh ta nheo mắt, nhìn chăm chăm nước mắt trên mu bàn tay mình rồi trầm mặc, một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng nhìn tôi: “Tôi còn tưởng ngay cả chết cô cũng không sợ, trên thế giới này không còn gì đáng để cho cô sợ nữa, nhưng không ngờ, thì ra cô là loại khóc vì chuyện này, con người đúng là con người, nước mắt đại diện cho sự vô tri, tỉ tiện của các người, may mà tôi chết rồi, may mà tôi không còn là người nữa”

“Đương nhiên anh không phải con người rồi” Tôi khit mũi, nước mắt lưng tròng nhìn thẳng vào anh ta: “Tình cảm của con người đâu phải một thứ như anh có thể hiểu được.”

“Cô dám gọi ông đây là thứ!” Anh ta bóp cổ tôi nhấc lên cao.


Hô hấp trở nên khó khăn, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó chịu, nhưng tôi vẫn mỉm cười, nói với anh ta: “À, xin lỗi nhé, tôi nói nhầm rồi, anh không phải là thứ”

“Cô không biết viết chữ “chết” như thế nào đúng.

không, bây giờ tôi sẽ để cô tiêu đời thật sự!” Si Mị phẫn nộ vung tay lên giáng thẳng xuống người tôi.

Khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhìn thấy Lãnh Mạch từ trong hố bay ra ngoài, tôi nhìn thấy Dạ Minh và Tống Tử Thanh xông lên.

Tôi chưa từng hối hận vì đã đi theo bọn họ vào thế giới này.

Tôi chưa từng hối hận vì đã quen biết bọn họ.

Tôi chưa từng hối hận vì đã yêu anh…

Lãnh Mạch…

“Đồng Đồng!”

Trước khi chết, tôi có thể nghe thấy tiếng Lãnh Mạch gọi tên của tôi, chết… cũng đáng rồi.

Tôi nhắm mắt lại.